Ngôn Úc không lên tiếng.
Chu Vận Ninh coi như anh ngầm thừa nhận, cô nàng nhất thời nổi trận lôi đình: “Em biết mà, em biết mà! Anh tiếp cận chị Giang Lăng khẳng định là có mục đích riêng, mưu toan gây rối!”
“Chu Dư Ngôn, anh bao lớn rồi hả, còn muốn giở trò ấu trĩ thế này? Hai chúng ta không hợp nhau là chuyện giữa chúng ta, tại sao anh muốn kéo người vô tội xuống nước?”
Ngôn Úc cong khóe miệng cười lạnh: “Chỉ có người ấu trĩ mới có ý nghĩ ấu trĩ như vậy.”
“Không phải bởi vì em thì là vì cái gì?” Chu Vận Ninh rõ ràng không tin, “Em cảnh cáo anh, anh cách xa chị Giang Lăng một chút!”
“Chu Vận Ninh, xem ra mấy hôm nay em còn chưa phản tỉnh đủ.” Giọng điệu Ngôn Úc điềm tĩnh không gợn sóng, nhưng có cảm giác áp bức dù không giận vẫn nghiêm nghị, “Vậy em hãy ở lại nước M, khi nào nhận ra sai lầm của mình thì lúc đó hẵng về.”
“Chu Dư Ngôn! Anh cũng chỉ biết ra uy ——” Ngôn Úc trực tiếp bấm nút ngắt máy.
Anh trả di động cho trợ lý, hờ hững nói: “Trợ lý Lưu, sau này Chu Vận Ninh gọi điện đến đều xử lý theo bình thường, không cần báo cho tôi biết nữa.”
Trợ lý Lưu cụp mắt, chẳng dám thở mạnh: “Tôi hiểu rồi.”
Có mục đích riêng? Mưu toan gây rối?
Ngôn Úc cười lạnh dưới đáy lòng, anh theo bản năng nhìn về phía văn phòng, màu mắt chuyển sang u ám.
Anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, sau đó căn dặn: “Cậu đi thông báo cho người phụ trách của các bộ môn, mười phút sau đến phòng họp 32A họp.”
“Vâng, tôi đi ngay.” Trợ lý Lưu xoay người, âm thầm than thở trong lòng, lại có người gặp xui xẻo rồi.
***
Hai mươi phút trôi qua, Ngôn Úc còn chưa trở về.
Giang Lăng tựa vào sô pha, có chút nhàm chán lật xem tiểu thuyết trong tay.
Nói thật, tình tiết của quyển tiểu thuyết nước ngoài này thực ra chẳng thú vị.
Nữ chính là một tiểu thư quý tộc, từ nhỏ mắc nhiều bệnh cơ thể yếu ớt, khi cô ấy đi dạo chơi bên ngoài thì bất ngờ bị rơi xuống nước, được một người học việc thợ mộc đi ngang qua cứu lên, hai người bởi vậy yêu nhau.
Nhưng thân phận của cả hai chênh lệch một trời một vực, tình yêu của hai người đương nhiên gặp sự phản đối của người nhà nữ chính.
Câu chuyện bắt đầu từ đây.
Nhưng không cần đọc đến cuối cùng, Giang Lăng cũng đoán được diễn biến tiếp theo.
Tình tiết câu chuyện này còn không thú vị bằng bản thân Ngôn Úc.
Ngôn Úc không ở đây, cô cũng không cần thiết giữ hình tượng nữa.
Giang Lăng khép lại quyển sách ném sang một bên, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.
Cô kéo ra bức màn.
Buổi trưa ánh nắng tươi đẹp, cửa kính ở tòa lầu đối diện phản chiếu tia sáng chói mắt.
Cô híp mắt, thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng.
Tập đoàn Chu thị nằm ở trung tâm khu CBD, nơi này là chỗ sầm uất nhất tại thành phố B.
Từ tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn rộng rãi, nhìn rõ cảnh tượng ở đây không thiếu sót cái gì.
Ngôn Úc vẫn chưa trở về.
Giang Lăng đứng trước cửa sổ sát đất xuất thần nhìn ra bên ngoài, cho đến khi âm nhắc nhở của di động kéo về suy nghĩ của cô.
Giang Lăng hoàn hồn, xoay người trở lại sô pha cầm lên di động.
Một tin mới xuất hiện trên wechat.
Cô bấm vào.
Một hình đại diện mèo con khiêng cá mặn xuất hiện ở trên cùng, bên cạnh là nhắc nhở màu đỏ tin chưa đọc.
ID của đối phương là “Tương Tương thích ăn đường”.
Là em gái Giang Tầm.
Mặt mày Giang Lăng thư thái, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cô bèn bấm mở khung đối thoại.
Giang Tầm gửi qua gói biểu cảm động do mình tạo ra, một bé mèo con ló đầu ra từ trong hộp giấy, trên đầu mèo con có một dòng chữ.
Tương Tương thích ăn đường: [bé đáng yêu của bạn xuất hiện rồi!.jpg]
Tương Tương thích ăn đường: [Chị!]
Giang Lăng ngồi xuống mép sô pha trả lời: [Còn chưa ngủ à?]
Giang Lăng: [Bây giờ em có tiện nói chuyện qua video không?]
Tương Tương thích ăn đường: [Được ạ.]
Nhận được đáp án khẳng định, Giang Lăng gửi đi yêu cầu trò chuyện qua video.
Sau khi kết nối, Giang Lăng hỏi: “Sao khuya rồi em còn chưa ngủ?”
Giang Tầm đáp: “Em vừa hoàn thành luận văn khóa trình, chưa ngủ được.”
Hiện tại Giang Tầm đang du học ở nước M, học về ngành truyền thông.
Giang Lăng hỏi: “Em đã quen với cuộc sống bên đó chưa?”
“Cũng ổn ạ.” Giang Tầm như là sực nhớ gì đó bèn bĩu môi, “Ngoại trừ món ăn bên đây, tuy rằng em ăn nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa quen được.
Em đặc biệt không thích gà tây.”
Lắng nghe em gái than thở, Giang Lăng không khỏi bật cười: “Vậy là tốt rồi.”
“Thế em đủ tiền xài không?”
“Đủ ạ.” Giang Tầm vội gật đầu, sau đó bổ sung, “Chị à chị đừng lo lắng, em…lúc vừa tới nước M chẳng phải tìm được một công việc làm thêm à, một tiếng ba mươi mốt đồng, bây giờ em vẫn còn làm.”
“Rất thoải mái, cũng không làm lỡ việc học.”
Hai chị em nói chuyện thường ngày một lúc.
Giang Tầm đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, cô mau chóng nói: “Đúng rồi chị, dạo này em bận viết luận văn, ban nãy mới thấy được bài viết do tài khoản marketing đăng lên, chuyện đó là sao? Chị không có gì chứ?”
Giang Lăng nói: “Em đừng lo chị không sao, mấy chuyện trên mạng đã kết thúc rồi.”
Giang Tầm vẫn chưa yên tâm: “Vậy chuyện ba tuyên bố liên hôn với tập đoàn BJM là sao? Chị đã đồng ý đính hôn với cậu hai nhà họ Triệu ư?”
Giang Lăng đáp: “Không có.”
“Không có.” Giang Tầm thất kinh, “Là ba tự chủ trương tuyên bố? Sao ông ấy có thể làm như vậy? Ông ấy muốn ép chị liên hôn với nhà họ Triệu sao? Vậy chị ——”
Giang Lăng nói: “Yên tâm, chị sẽ không đính hôn với nhà họ Triệu.”
Lắng nghe câu trả lời khẳng định của chị gái, Giang Tầm hơi yên tâm: “Ừm.”
Giang Lăng nói tiếp: “Chị sẽ xử lý tốt chuyện này, em không cần lo lắng.”
“Vâng.” Giang Tầm gật đầu, vừa muốn nói chuyện tiếp thì bỗng nhiên phát hiện bối cảnh phía sau Giang Lăng trông hơi lạ, cô nhất thời tò mò, “Chị ơi, hiện tại chị đang ở tập đoàn Giang thị à?”
“Không phải.” Giang Lăng ngớ ra, quay đầu lại đưa mắt nhìn bàn làm việc đằng sau, cô nói, “Đây là…công ty của một người bạn.
Chị sang đây bàn công việc.”
“Thì ra là vậy.” Giang Tầm tin tưởng không có nghi ngờ.
“Vậy chị ——”
“Tầm Tầm.” Giang Lăng đột ngột gọi tên em gái.
Giang Tầm hoàn hồn: “Dạ, chị, sao thế?”
Giang Lăng dừng một chút rồi thay đổi chủ ý: “Quên đi, chuyện này lần sau lại nói với em, em đi ngủ trước đi, khuya rồi đừng thức đêm, không tốt cho sức khỏe.”
Giang Tầm nghe lời gật đầu: “Vâng, em biết rồi.
Lần sau là vòng chung kết rồi, chị hãy cố lên, ngủ ngon.” Nghĩ tới gì đó cô lại sửa miệng, “À không đúng, bên chị vẫn là buổi trưa.”
“Ngủ ngon.” Giang Lăng cười nói, “Em mau đi ngủ đi.”
Giang Tầm đáp: “Ừm, em cúp máy đây.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Tầm lại gửi qua một gói biểu cảm ngủ ngon.
Giang Lăng cong khóe miệng.
Khi thoát khỏi wechat cô thuận tiện xem thời gian hiện tại.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Ngôn Úc vẫn chưa trở về.
Giang Lăng cất lại quyển tiểu thuyết tiếng Anh kia về giá sách rồi đổi một quyển khác.
Cô ngồi trên sô pha thờ ơ lật trang sách.
Có lẽ trong lòng mang tâm sự, cô không đọc vào chữ nào.
Thấm thoát cơn buồn ngủ ập tới.
Giang Lăng không ngừng nhắc nhở bản thân đừng ngủ thiếp đi ở nơi xa lạ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh rất dễ buồn ngủ.
Ngôn Úc trở lại văn phòng, vừa vào cửa anh liền thấy Giang Lăng đang dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Trong văn phòng im ắng, ngay cả tiếng trang giấy lật qua cũng không có.
Dáng vẻ khi ngủ của Giang Lăng có chút không an phận.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoa Hồng Trao Kền Kền tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoa Hồng Trao Kền Kền, truyện Hoa Hồng Trao Kền Kền , đọc truyện Hoa Hồng Trao Kền Kền full , Hoa Hồng Trao Kền Kền full , Hoa Hồng Trao Kền Kền chương mới