Đầu xuân, nụ hoa đã âm thầm nảy mầm, mấy đóa hoa xanh nhạt được ánh đèn chiếu sáng nấp trên đầu cành, theo cơn gió thổi qua, mùi thơm thoang thoảng như bay đến lầu các.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, gương mặt tuấn tú kia được từng tia sáng chiếu rọi, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn ngắm nghía cho rõ ràng. Đôi môi mềm mại dán chặt lên môi hắn, hàm răng nhẹ nhàng cắn nghiền, đầu lưỡi đụng chạm như muốn phá tan cửa ải để xâm chiếm lãnh thổ quân địch, thế mà người kia vẫn lù lù bất động. Nàng mở mắt ra, đôi mắt trong veo như thu thủy, ánh sáng êm dịu chiếu sáng đôi mắt của nàng, càng khiến nàng trông diễm lệ quyến rũ như yêu ma.
Dáng vẻ kiều diễm như tràn ra từ khóe mắt của nàng, khiến Bùi Việt ngẩn người trong giây lát. Khả năng tự kiềm chế của hắn không giống người thường, hắn chỉ khựng lại trong chốc lát rồi quay mặt đi, đôi môi anh đào kia vẫn cứ ngơ ngác nhào lên, đụng trúng yết hầu của hắn, chiếc lưỡi ướt át nhẹ nhàng lướt qua yết hầu. Bùi Việt cố gắng kìm nén da thịt run rẩy, ép mình hít sâu một hơi rồi vội vàng thả Thư Quân xuống.
Chỉ tiếc rằng cô nương đối diện rõ ràng đã say rượu, vòng eo mềm mại như dải lụa, bàn tay của hắn vừa rút ra thì thân thể của nàng đã ngã bịch xuống mặt đất. Bất đắc dĩ, Bùi Việt đành phải tiếp tục đỡ nàng, chỉ có điều lần này hắn không chạm vào eo nàng mà kéo vai nàng đỡ đến bên cạnh cột trụ hành lang.
Thư Quân say khướt tựa vào cột trụ, ánh mắt chứa đầy tủi thân và mờ mịt.
Sao tiểu mỹ nhân này không cho nàng hôn chứ…
Bùi Việt cố ý đứng cách nàng mấy bước, âm thầm hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác khô nóng bốc lên trong lòng, nhức đầu nhìn Thư Quân.
Hắn chỉ cứu một người thôi, kết quả lại gặp phải một chuyện phiền phức.
Làm sao bây giờ?
Xét theo ánh mắt thế tục mà nói, họ đã tiếp xúc thân mật với nhau, tiểu cô nương này lại mới bị từ hôn, nếu hắn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì thì ai biết có làm hại một sinh mạng hay không, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải chịu trách nhiệm với nàng. Thôi vậy, dù sao thì Thái Thượng Hoàng với đám triều thần kia đang giục gay gắt, đêm nay hắn nạp nàng vào cung, cũng coi như một công đôi việc.
Bùi Việt sửa soạn lại cổ áo bị Thư Quân làm nhàu, nghiêm túc hỏi nàng: “Phụ thân cô nương là người phương nào? Nhà ở đâu?”
Thân thể thướt tha của Thư Quân tựa vào cột hành lang, gương mặt xinh đẹp tựa lên mu bàn tay, để lộ đường cong yểu điệu, cứ như mỹ nhân ngư bị đánh dạt vào bờ. Ánh đèn cung đình lục giác chiếu xuống từ đỉnh đầu, mỹ nhân càng xinh đẹp như pho tượng điêu khắc bằng ngọc, quả thực đúng như câu thơ “người đẹp điểm trang, sen kém hồng; gió qua Thủy điện, ngọc hương nồng”*.
*Trích trong bài thơ Tây cung thu oán.
Ngay cả một người không ham muố.n nữ sắc như Bùi Việt cũng không thể không thừa nhận rằng, dung nhan của cô nương này có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc nhường này đặt trong hoàng cung mỹ nhân như mây cũng không hề kém sắc.
Đôi mắt nhập nhèm của nàng liễm diễm sóng sánh, khẽ oán trách: “Vừa rồi ta hỏi chàng, sao chàng không trả lời?”
Bùi Việt nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, đành phải nhận mệnh trả lời: “Trẫm họ Bùi… Mẫu thân mất sớm, phụ thân vẫn còn, trong nhà có bảy huynh đệ, ta là con trai út của phụ thân…”
Thư Quân đang mơ màng nên không nghe được hắn tự xưng “trẫm”, trong lòng chỉ nhớ hắn có bảy người huynh đệ, gia đình bình thường có nhiều nhi tử thì sẽ đưa ra ngoài ở rể nhà người khác…
Thư Quân ưỡn thẳng lưng, hào hứng nói: “Bảy huynh đệ, chắc chắn gia đình sẽ có gánh nặng, chàng có từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cưới vợ cho gia đình không…”
Gió đêm thổi qua y phục của nàng khiến thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ trước mặt hắn. Bùi Việt nhìn sang chỗ khác, không biết nên trả lời như thế nào, song khóe mắt lại liếc thấy bóng dáng yếu ớt kia lại ngã về phía mình. Lần này Bùi Việt không trốn tránh, dù sao hắn đã quyết định sẽ nạp nàng làm phi, không cần phải tị hiềm, bèn đỡ lấy bàn tay trắng muốt của nàng.
Thư Quân muốn bày tỏ tiếng lòng với hắn, ghé lại gần mới thấy đôi môi của hắn bị trầy da, có vết máu dính trên môi. Đôi mắt Thư Quân tròn xoe, lấy một chiếc khăn tay từ ống tay áo, đoạn nhón chân lên muốn lau giúp hắn. Bùi Việt không biết nàng định làm gì, bèn rút khăn tay thêu trong tay nàng ra rồi lướt qua khóe miệng của mình, lúc này mới nhận ra chỗ đó đã bị nàng cắn trầy da.
Cô nương này… Ngày mai sao hắn thượng triều được đây…
Máu tươi dính trên chiếc khăn trắng như tuyết, Bùi Việt bóp chặt chiếc khăn trong tay, đang do dự có nên trả lại cho nàng hay không thì bỗng thấy Thư Quân ôm bụng dưới, cong người như con tôm, vẻ mặt trông rất đau đớn: “Công tử… Chàng chờ ta một chút, ta đi một lát rồi quay về…”
Đây là đau bụng muốn đi vệ sinh…
Bạn đang đọc bộ truyện Hoa Kiều tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoa Kiều, truyện Hoa Kiều , đọc truyện Hoa Kiều full , Hoa Kiều full , Hoa Kiều chương mới