Kinh Thành.
Trên trời trút xuống mưa phùn mờ mịt.
Núi Vạn Bảo, khu mộ.
Từ dưới chân núi có cài người mặc đồ đen đi tới, khí thế mười phần, người đàn ông đi đầu mặc bộ vest đen, tay cầm dù đen đang chậm rãi đi trên đường lát đá xanh.
Khuôn mặt người đàn ông ấy thanh tuấn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra thận trọng, ung dung hoa quý khí.
Mưa nhỏ tinh mịn rơi xuống dù phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.
Đoàn người dừng chân trước hai bia mộ, một lớn một nhỏ.
Người đàn ông ôn nhã tôn quý được hộ tống hơi hơi nâng dù đen trong tay lên, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ đạm mạc.
Anh chính là cháu đích tôn Hoắc tam gia Hoắc gia Kinh Thành được đồn đãi sát phạt quyết đoán, hỉ nộ vô thường.
“Tam gia.
”
Vệ sĩ hộ tống phía sau cung kính đưa dâng hoa bách hợp cùng hoa hướng dương chưa từng bị nước mưa lây dính vào tới trước mặt Hoắc Vân Giao.
Tay thon dài như bạch ngọc chậm rãi vươn ra tiếp nhận bó hoa.
Anh đi lên phía trước, nửa ngồi xổm trước mộ, đặt hoa hướng dương ở trước bia mộ nhỏ, trên bia mộ có khắc tên Hoắc Diêu.
Xa, xa không thể chạm, đây là đứa con trai chưa từng xuất thế, vô duyên gặp nhau của anh.
Hoắc Vân Giao đứng tại chỗ, ánh mắt u ám thâm thúy nổi lên nỗi niềm cực kỳ bi ai.
Qua một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi qua một bên, trước bia mộ khắc tên Tần Nguyên.
Trong tay phát ra mùi hoa bách hợp nhàn nhạt, ngụ ý thuần khiết, tốt đẹp, ưu nhã được anh chậm rãi đặt trước mộ.
“Xin lỗi, anh đến chậm rồi.
”
Tiếng nói Hoắc Vân Giao trầm thấp khàn khàn vang lên.
Anh giơ tay vuốt ve tên Tần Nguyên trên bia mộ: “Người thiết kế hãm hại em năm đó đều đã tìm ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ cùng hối hận.
Chết đối với bọn họ mà nói chính là giải thoát nên anh mới giữ lại mạng của họ, đợi khi nào bọn họ đi xuống sẽ dập đầu bồi tội cho em có được không?”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm anh trở nên nhu hòa, giọng điệu giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ.
Từ lúc quen biết, bọn họ là tình duyên sương sớm.
Khi đó Tần Nguyên còn không phải là một tiểu nha đầu.
Hồi tưởng lại ký ức xa xăm, đáy mắt Hoắc Vân Giao nổi lên sương tuyết băng hàn, chỗ sâu trong mắt trong hiện lên vẻ phức tạp cùng trầm trọng.
Anh đứng ở tại chỗ lâm vào trầm tư, trên mặt tuấn mỹ quạnh quẽ không có biểu tình gì, mt mày đẹp nhẹ nhàng nhăn lại thành độ cung nhỏ bé, môi mỏng mím lại thành một đường lãnh ngạnh.
Người chung quanh ai nấy đều thấy được, tâm tình Hoắc tam gia không tốt.
Mây đen giăng đầy không trung ám trầm không ánh sáng, gió càng ngày càng lớn.
Vệ sĩ ôm áo gió đen đi lên, phủ lên người đàn ông đang đứng trước bia mộ, thấp giọng nhắc nhở: “Tam gia, gió lớn.
”
Hoắc Vân Giao ừ một tiếng, lôi kéo áo gió trên người, nhìn chăm chú bia mộ của Tần Nguyên, Hoắc Diêu.
Anh hạ thấp thanh âm không thể nghe thấy: “Sau này anh sẽ lại tới thăm hai mẹ con em.
”
Đây là lần đầu tiên anh tới gặp hai mẹ con nhưng tuyệt đối sẽ không là lần cuối cùng.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi, truyện Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi , đọc truyện Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi full , Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi full , Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi chương mới