Edit by Hạ Vi Lam
Chương 61:
Chu Kỳ phong vương hầu nhậm chức ở Hộ bộ, thời gian nghỉ kết hôn thoáng qua một cái hắn liền đi làm việc, cho nên Từ Nhu Gia ngủ đủ, tỉnh lại, mới phát hiện bên người không có ai.
"Vương phi, Vương gia đối với ngài thật tốt, trước khi đi còn cố ý dặn ta đừng gọi người dậy." Ngọc Hoàn trải giường chiếu, Ngọc Băng hầu hạ Từ Nhu Gia rửa mặt, cười nói, " Đổi thành tân phu nhân nhà khác, sớm đã phải đứng dậy đi hiếu kính cha mẹ chồng, nào giống Vương phi thong dong tự tại như thế."
Từ Nhu Gia thấy Ngọc Băng trong miệng nói về tân phu nhân như thế, nhớ lại khi đó, mặc dù Tạ Tấn đối đãi nàng rất tốt, nhưng cả một nhà Anh Quốc Công, không cần ngày ngày phải thỉnh an cha mẹ chồng, Từ Nhu Gia cũng nhất định phải dậy, miễn cho bị truyền đi chị em dâu phủ Quốc Công làm trò cười. Phủ Quốc Công nhiều người náo nhiệt, luôn có người đến tìm nàng nói chuyện, phần lớn thời gian, Từ Nhu Gia đều là xã giao hư tình giả ý.
Mà so sánh, gả cho Chu Kỳ xác thực thoải mái hơn, cha mẹ chồng ở trong cung, anh chồng tiểu thúc đều ở Vương phủ riêng của mình, không chung sống lẫn nhau nên rất thanh tịnh. Nhưng, gả cho thân vương, trách nhiệm cũng lớn hơn, bí mật mà buông lỏng sẽ dễ bại hoại, một khi ra khỏi Vương phủ, nàng cũng chỉ là Trang vương phi, mỗi tiếng nói cử động cũng không thể có bất kỳ sai lầm nào. Coi như nàng biết chắc Chu Kỳ đời trước làm Hoàng Thượng, nhưng đời này bởi vì nàng có rất nhiều biến hóa, Từ Nhu Gia càng phải chú ý hơn, cũng sợ bởi vì mình sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Chu Kỳ.
Dính đến hoàng vị, thân vương liền không phải là huynh đệ đơn thuần, lúc nào cũng có thể biến thành địch. Rửa mặt xong, Từ Nhu Gia xấu hổ phát hiện, thế mà thời gian ăn cơm trưa đã đến. Bất quá đây cũng không phải là nàng bại hoại, mà là Chu Kỳ quá không biết tiết chế, nhìn hắn là một Vương gia thanh lãnh ổn trọng, đến buổi tối liền đổi người.
Buổi sáng được ngủ bug, buổi trưa Từ Nhu Gia cũng không buồn ngủ, đi dạo một mình trong hậu viện, mãnh liệt nhất thời, Từ Nhu Gia mang theo hai nha hoàn, nhàn nhã đi tham quan toàn bộ Vương phủ. Trước hôn sự, Chu Kỳ mang nàng đi dạo qua một lần, nhưng lúc đó Từ Nhu Gia không quen cùng Chu Kỳ ở chung, lại thêm hai người chưa thành thân, hơn nữa nàng lúc đó chưa là nữ chủ nhân danh ngôn chính thuận, Từ Nhu Gia liền không thưởng thức, bây giờ, cái Trang vương phủ này lại là nhà của nàng chân chân chính chính.
Cảnh xuân tươi đẹp, trong Trang vương phủ màu sắc rực rỡ, chủ yếu là hoa đào, hoa mai, hải đường là chính. Từ Nhu Gia thích nhất là hải đường, để bọn nha hoàn rải chiếu đặt ở dưới cây hải đường, Từ Nhu Gia ngồi ở phía trên ngắm hoa. Ngồi mệt, Từ Nhu Gia nhìn hai bên một chút, yên tâm nằm xuống đất.
Đỉnh đầu là một nhánh nhánh hoa hải đường phấn nộn , trên đầu, là bầu trời xanh lam trong vắt. Trong hoàng cung trời không có rộng lớn như vậy, bốn phía đều là tường cao cao, uy nghiêm nhưng lại bế tắc. Mà phía ngoài hoàng cung, gió tựa hồ cũng rất tự do. Từ Nhu Gia đột nhiên cảm giác được, nàng có thể một mực nằm xuống cũng không chê bẩn.
Hộ bộ, Chu Kỳ quét mắt ngoài cửa sổ. Nắng chiều rải đầy trước cửa bậc thang, mặt trời đỏ rốt cục muốn xuống núi. Thời gian hạ giá đã đến, quan viên Hộ bộ lục tục ngo ngoe trở về phủ, Chu Kỳ lúc này mới đứng dậy, xử lý áo bào, đi ra ngoài. Đám quan chức chưa rời đi dồn dập hướng hắn gật đầu thăm hỏi, Chu Kỳ mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng hắn bưng túc trầm ổn, chưa từng bày ra ý tứ Vương gia, nhưng xưa nay cũng không cho Hộ bộ những kẻ già đời này lừa gạt hắn tuổi trẻ kinh nghiệm thiếu cơ hội, cái quan viên khác có lẽ còn không đem vị gia này coi ra gì, nhưng ở Hộ bộ, Chu Kỳ đã lập uy của mình rồi.
Không nói những cái khác, Ninh Vương đại hôn xong thường xuyên không thấy bóng dáng, Chu Kỳ lúc này mới tân hôn ngày thứ hai, nhưng có thể ở Hộ bộ ngồi đủ một ngày, nếu không phải mỹ danh Bảo Phúc quận chúa bên ngoài, đám người còn muốn hiểu lầm Trang vương đối với thê tử bất mãn. Chu Kỳ ngồi xe ngựa trở về Vương phủ.
Chu Kỳ trực tiếp đi hậu viện. So với tiền viện ở đây u tĩnh hơn, bọn nha hoàn trong viện đều đâu vào đấy vội vàng nấu cơm tối, trong thính đường, Từ Nhu Gia đưa lưng về phía hắn đứng, không biết nói với Ngọc Băng cái gì. Ngọc Băng phát hiện ra hắn trước, theo sát lấy, Tiểu Vương phi của hắn cũng lập tức quay lại, bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên nàng cười yếu ớt, chợt lại có chút cúi đầu, dáng vẻ có chút thẹn thùng.
Chu Kỳ liền nghĩ đến tối hôm qua. Nàng lớn mật nói như vậy, hại hắn cũng thú tính. Khó tự kiềm chế, mất phân tấc. Gió đêm chầm chậm, Chu Kỳ đột nhiên cảm giác được có chút nóng.
"Vương gia đã trở về." Cố gắng không nhớ lại hồi ức tối hôm qua, Từ Nhu Gia cười nói.
Chu Kỳ gật đầu, vừa nhấc mắt lên, phát hiện trên mặt bàn bày hai bình hoa hải đường, diệp tử xanh biếc phụ trợ dưới, cánh hoa trắng đã nở, nụ hoa kiều diễm xấu hổ, cực kỳ giống gương mặt biểu muội.
"Hôm nay đi dạo hoa viên chơi rồi à?" Chu Kỳ suy đoán nói.
Từ Nhu Gia quét mắt tới hai bình hải đường, cười nói: "Ừ, lần trước đi dạo vườn đã sang thu, cảnh sắc hơi có vẻ nhạt nhẽo, hiện tại cỏ mọc én bay đào mai tranh diễm, ta đi dạo một vòng, nhìn đâu cũng đều rất là thích."
Nàng hào hứng như vậy là tốt, Chu Kỳ nói: "Sau bữa ăn ta cùng ngươi lại đi dạo chơi."
Từ Nhu Gia gật gật đầu. Thời điểm không còn sớm, nàng phân phó phòng bếp bày cơm. Trên bàn cơm có một đĩa hành lá trộn đậu hũ. Từ Nhu Gia trước không lên tiếng, thấy Chu Kỳ kẹp mấy miếng, hẳn là thích rồi, Từ Nhu Gia mới nhỏ giọng nói:
"Nương nói biểu ca thích ăn món ăn này, ta liền để phòng bếp làm, đậu hũ là mua từ Quách Ký, hành năm nay cũng là trong đất mới xuất hiện đầu một gốc rạ, biểu ca cảm thấy thế nào?"
Chu Kỳ vốn thích ăn, nghe đậu hũ này dung hợp mẫu thân cùng thê tử hai phần quan tâm, Chu Kỳ cười, nhìn Từ Nhu Gia nói: "Đậu hũ trơn mềm, hành lá ngon, biểu muội thật có lòng."
Nói xong, hắn dùng muôi múc cho Từ Nhu Gia một muỗng nhỏ. Tương trộn đậu hũ cũng là Quách Ký đặc chế, thanh thanh lương lương, có chút mặn cay, Từ Nhu Gia cũng cảm thấy mùi vị không tệ. Một bàn sơn hào hải vị, cuối cùng thế mà chỉ có đĩa bình thường nhất này đậu hũ trộn bị hai vợ chồng ăn hết sạch.
Ăn uống no đủ , lau miệng, Chu Kỳ muốn dẫn Từ Nhu Gia đi dạo chơi hoa viên. Ngọc Băng dẫn theo đèn lồng muốn đi theo. Chu Kỳ nhận lấy đèn lồng, không cần bọn nha hoàn tùy hành. Lúc này màn đêm đã xuống, chân trời còn lưu một mảnh màu xanh, trong Trang vương phủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên chim tước từ bên ngoài trở về, uỵch cái liền ẩn vào cành cây. Từ Nhu Gia liền bị một chỗ cành cây động tĩnh đến sợ, kìm lòng không được hướng Chu Kỳ đi vài bước. Chu Kỳ một cách tự nhiên cầm tay của nàng. Lòng bàn tay của hắn ấm áp, Từ Nhu Gia ngửa đầu, trông thấy vầng sáng của đèn lồng chiếu rõ gương mặt tuấn mỹ của Chu Kỳ.
"Biểu ca muốn mang ta đi chỗ nào?" Có chút dựa vào hắn, Từ Nhu Gia hiếu kì hỏi.
Chu Kỳ chỉ vào hồ sen phía trước: "Tới đó ngồi một chút."
Mặt ao khoáng đạt, không có bóng cây, như vậy lại làm cho nàng sợ hãi. Từ Nhu Gia cứ như vậy bị hắn dắt tiến vào đình nghỉ mát. Đình nghỉ mát ba mặt đều có mỹ cảnh, Từ Nhu Gia buông tay Chu Kỳ ra, ngồi ở chỗ cảnh sắc tốt nhất kia, hơi ngửa đầu, liền có thể trông thấy ngoài đình đầy trời sao. Chu Kỳ đem đèn lồng thả ở giữa bàn đá, quay người, trông thấy Từ Nhu Gia lười biếng nằm ở đó, trán ngửa ra sau, mắt hạnh sáng tỏ ngước nhìn bầu trời sao, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn.
Chu Kỳ yên lặng nhìn một lát, mới đi qua, ngồi ở bên người nàng. Một trận gió thổi tới, Chu Kỳ lập tức hỏi Từ Nhu Gia: "Có lạnh không?"
Từ Nhu Gia lắc đầu, hỏi hắn: "Biểu ca chuyển tới đây hai năm, buổi tối tới nơi này sao?"
Chu Kỳ gật đầu: "Tới qua mấy lần."
Từ Nhu Gia lệch cái đầu ra hỏi: "Một mình?"
Chu Kỳ vẫn gật đầu. Hắn nói chuyện, mắt phượng đối mặt với hồ, tựa hồ đang hồi ức một mình đến dạo chơi hoa viên. Đêm lạnh như nước, hắn ngồi ở trong màn đêm, càng lộ ra vẻ lạnh lùng, lặp đi lặp lại trời sinh đã là như thế.
Từ Nhu Gia cắn cắn môi, nàng hỏi một vấn đề cực kỳ hiếu kỳ: "Biểu ca, theo ta được biết, Hoài Vương Ninh Vương bọn họ trước kia đều có thông phòng, mà lại đã sớm có, biểu ca vì sao không thu nha hoàn?"
Đời trước Chu Kỳ mãi đến lúc đăng cơ đều chưa từng cưới vợ, trong kinh thành loại lời đồn nào cũng có, Từ Nhu Gia đã từng đoán qua. Nàng không tin lắm những suy đoán quá hoang đường kia, chỉ đoán tính tình Chu Kỳ như thế, trời sinh lãnh đạm cự người ngàn dặm, lạnh đến nỗi nữ nhân đều không có hứng thú.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Cưới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Cưới, truyện Hoàng Cưới , đọc truyện Hoàng Cưới full , Hoàng Cưới full , Hoàng Cưới chương mới