Tuy nói Tân Nhất Lai muốn tìm một lý do hợp lý để cho tên tiểu tử Từ Long kia một chút sắc mặt, nhưng hắn mau chóng phát hiện ra điều này có chút khó khăn, thậm chí không chỉ là có chút khó khăn, mà rất khó khăn. Gần đây Từ Long luôn ở trong cung, trên người không phải làm chuyện sai sự, Tân Nhất Lai muốn tìm hắn gây sự cũng không biết xuống tay từ đâu, thứ hai, hắn dù gì cũng là nhi tử thân sinh của Hồng Gia đế, cho dù Hồng Gia đế thiên vị Thái Tử, nhưng cũng không đến mức không coi Nhị hoàng tử ra gì, nếu như Tân Nhất Lai muốn làm gì với Từ Long, Hồng Gia đế nhất định không buông tha hắn.
Cái này làm cho Tân Nhất Lai rất ưu thương, dưới sự tức giận quyết định đi tìm mấy tên tiểu tử bên ngoài phủ gây phiền toái, không ngờ rằng lại không thấy mấy tên đó nữa.
“Ở cửa phủ Tân phủ nhìn nhiều ngày như vậy, nhưng đến nửa điểm tin tức cũng không dò được?” Trong cung Từ Long tức đến lật bàn, “Một đám phế vật, phế vật!”
“Bọn nô tài cũng không có biện pháp, tiểu nương tử của Tân gia kia hầu như không ra khỏi cửa, bọn nô tài từ năm trước đã phái người túc trực ở cửa phủ Tân gia, ước chừng khoảng hai tháng, tổng cộng chỉ thấy nàng ra ngoài ba lần, mỗi lần đều cùng trưởng bối trong phủ đi ra, phía sau cũng có đến mười mấy hộ vệ, chúng ta căn bản không thể đến gần, chỉ có thể từ xa mà liếc nhìn một cái. Miệng của hạ nhân Tân phủ cũng rất chặt, cho dù lợi dụ thế nào, cũng không có người dám nói chuyện trong phủ. Đã nhiều ngày hộ vệ Tân gia luôn nhìn chằm chằm vào người của chúng ta, thuộc hạ chỉ lo lắng bại lộ chân tướng, cho nên mới cho họ rút về.”
Khuôn mặt Từ Long trầm lại, hàm răng cắn chặt đến nỗi phát ra tiếng kêu.
Bọn hạ nhân không dám hé răng, sau một lúc, Từ Long rốt cuộc mới phất tay cho họ lui ra, lại dặn nói: “Việc này dừng lại ở đây, đừng để phong phanh truyền ra tin tức.” Tuy rằng hắn không có kiến thức để đối phó với thủ đoạn của Tân Nhất Lai, nhưng trong lòng luôn ẩn ẩn một dự cảm, vị nào nhìn ôn tồn lễ độ, có phong thái của người đọc sách, kỳ thật là nhân vật lợi hại không thể trêu vào.
Không thể không nói, ở trên phương diện này Từ Long có một loại trực giác giống như dã thú, cũng may hắn thu tay sớm, bằng không, Tân Nhất Lai cho dù không đối phó được với hắn thì đối hó với Tạ gia dễ như trở bàn tay. Ai bảo Tạ gia quá phô trương, chỉ cần để tâm là có thể nhìn ra điểm yếu.
Tuy nói người của Tạ gia đã rút lui, nhưng phòng thủ của Tân gia lại càng thêm nghiêm ngặt hơn trước kia, Hoàng thị thậm chí bắt đầu quản thúc Đại Trân không cho nàng hai ba ngày lại ra cửa, “Chuyện của cửa hàng không phải có chưởng quầy trông coi rồi hay sao, con mỗi tháng nhìn sổ sách không phải là được rồi sao, ai còn phải ngày ngày đến cửa hàng?”
“Còn xưởng thì sao?” Đại Trân biện hộ nói: “Bây giờ con đang làm ăn buôn bán với bệ hạ, con không nhìn chằm chằm sẽ không yên tâm. Lỡ như người bên dưới làm ra sai lầm gì, đó có thể là phiền toái lớn.”
“Có thể có gì phiền toái? Cùng lắm thì tính sai kích cỡ, đổi lại một cái là được.” Hoàng thị không cho là đúng nói: “Hơn nữa, người trong xưởng không biết đó là làm cho bệ hạ sao, ai dám không tận tâm? Thật muốn tính kỹ, đều là lão nhân trong phủ, còn không thể so với một tiểu cô nương mười ba tuổi như con sao?”
Đại Trân lập tức á khẩu không trả lời được, ậm ừ nửa ngày, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở trong nhà nghẹn đến buồn thảm, mới nghĩ ra ngoài đi dạo một chút. Nương, người không cảm thấy buồn chán sao?”
“Nếu như buồn, mấy ngày nữa cha con đi Thiên Tân, con đi theo giải sầu đi.” Hoàng thị bỗng nhiên tung ra một tin tức quan trọng như quả bom, Đại Trân đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng đến nhảy cẫng lên, “Thật sao! Người cho con đi Thiên Tân! Thật sự tốt quá rồi, còn nằm mơ cũng nghĩ sẽ ra khỏi kinh thành một chút, đến lúc đó người cũng đi cùng sao?”
Hoàng thị lắc đầu mà cười, “Ta không thể đi a, nếu cả nhà đều ra ngoài, vậy trong phủ một người cai quản cũng không có. Lại nói đại ca con còn đang phải thi đó, cũng không thể mặc kệ hắn mà đi hết.”
“Đúng đúng đúng, đại huynh còn phải đi thi nữa.” Đại Trân đột nhiên vỗ trán một cái, “Thật đáng tiếc, vốn dĩ còn nghĩ sẽ cùng đại huynh ra cửa.” Cẩn thận ngẫm lại, cả gia đình ra ngoài cũng có chút phiền toái, đặc biệt hai đệ đệ song sinh vẫn còn nhỏ, nếu bôn ba mệt nhọc mà sinh bệnh thì khá phiền toái.
“Cha quyết định đi Thiên Tân từ lúc nào, tại sao mấy ngày trước một tiếng cũng không nói?”
“Là vì chuyện xưởng đóng tàu.” Hoàng thị giải thích nói: “Buổi sáng ngày hôm nay mới quyết định. Nhà xưởng định xây ở Thiên Tân, triều đình chi một nửa tiền, Thái Tử, nhà chúng ta, còn có mấy nhà quen biết đều đầu tư bạc, một đám gấp đến độ không chờ được, bệ hạ cũng thúc giục, cho nên cha con mới quyết định tự mình đi một chuyến, Hồ gia đại lang cũng đi cùng. Vốn dĩ cha con còn muốn cho Nhị Lang đi cùng để học hỏi thêm kiến thức, mà tên tiểu tử ấy không chịu, nói muốn đọc sách, chuẩn bị thi. Con nói nó mới bao lớn chứ, sốt ruột làm cái gì? Cha con cũng lười quản.”
Đại Trân cười ha ha, “Người còn không biết tính tình của Nhị lang, hắn một lòng muốn thi đậu tam nguyên để cho nhà ta vẻ vang đó.” Thụy Xương có đôi khi nhìn ngốc ngốc, kỳ thật là người rất có chủ ý, hắn muốn đi thi kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì muốn làm quan, so sánh với việc làm quan, hắn càng thích khoa học hơn, nhưng hắn lại suy nghĩ rất lâu dài, nếu trên người không có công danh, tương lai phát triển lâu dài tất nhiên có hạn chế. Nếu như hắn thi được tam giáp, thậm chí đậu tam nguyên, tương lai mặc kệ hắn làm cái gì, người khác cũng không dám chỉ trỏ hắn. Cho dù hắn đi nghiên cứu khoa học, người ta cũng chỉ nói hắn coi công danh lợi lộc như cặn bã, có dáng điệu của cao nhân ẩn sĩ.
Hoàng thị cũng biết Thụy Xương có tâm nhãn, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng, thở dài nói: “Nó mới bao lớn chứ, cả ngày ở Quốc Tử Giám đọc sách, ngay cả cửa cũng không ra, ta chỉ lo lắng hắn tự cho mình áp lực. Con nít con nôi, nên chạy chạy nhiều hơn, chơi nhiều hơn mới phải.”
Nàng dứt lời lại nhìn Đại Trân thở dài một hơi, “Con cũng thật là, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thiếu tiền tiêu, tại sao một lòng một dạ chỉ nghĩ đến tiền. Cha con và ta cũng kiếm tiền, đương nhiên cũng không thiếu sính lễ và của hồi môn của mấy huynh đệ con.”
Đại Trân kéo tay Hoàng thị làm nũng, cười hì hì trả lời: “Có lẽ đời trước con thiếu tiền, dù sao cũng cảm thấy rất thích thú.” Nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn khi sinh ra ở Tân gia, tuy nói Đại Lương tư tưởng cởi mở, nữ hài tử cũng có thể ra ngoài đi dạo, nhưng xuất đầu lộ diện ở ngoài buôn bán giống như nàng lại hiếm thấy, dù sao trong cả kinh thành này Đại Trân cũng chưa thấy ai giống như nàng được tự do như vậy, mà nay Hoàng thị lại chủ động nói chuyện đi Thiên Tân với nàng, chỉ suy nghĩ một chút là Đại Trân đã cảm thấy rất hưng phấn.
“Con đừng chỉ lo hưng phấn.” Hoàng thị nhắc nhở nói: “Lần này ra ngoài không chỉ là để giải sầu, cha con nói, Thiên Tân xây dựng cửa biển, không bao lâu sẽ rất náo nhiệt, cho con đi thăm dò trước, để mở rộng buôn bán đến Thiên Tân.”
“Đã biết, cha không nói con cũng sẽ chú ý.” Đại Trân dứt lời lại tiếc hận nói: “Đáng tiếc là không thể bồi đại ca đi thi, về sau con sẽ đến miếu cầu cho huynh ấy một cái bùa hộ mệnh mang theo.”
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Đế Hắc Hóa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Đế Hắc Hóa, truyện Hoàng Đế Hắc Hóa , đọc truyện Hoàng Đế Hắc Hóa full , Hoàng Đế Hắc Hóa full , Hoàng Đế Hắc Hóa chương mới