Sáng hôm sau Tiểu Tô Đình liền tạm biệt trưởng bối cùng các ca ca, sau đó cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến trước cổng hoàng cung.
Lúc này hoàng thượng, thái tử, tam hoàng tử, Tả tướng quân, Chung thái sư cùng tư đồ đại nhân đều đứng trên tường thành mà đưa tiễn, đối với cô gái nhỏ khiến khắp nơi gà chó không yên này vậy mà bọn họ có một chút luyến tiếc.
Tiểu Tô Đình một thân trang phục nam nhi cưỡi trên lưng một con hắc mã xoay người phức tay chào tạm biệt với những người trên hành.
Đoàn người gồm năm mươi người, ba cổ xe ngựa, năm xe lương thực cùng nhau rời khỏi kinh thành.
Mất hơn nửa tháng, đoàn người mới đến được thành Tứ Tri, đây là thành cai quản khu vực bị hạn hán.
Ngoài cổng thành chẳng có lấy một thị vệ gác cổng, tiếng than khóc bên trong thành càng lúc càng lớn.
"Tư không đại nhân, Đình Đình vào trước xem thế nào, mọi người bảo vệ đại nhân cho chặt chẽ.
" Tiểu Tô Đình đến gần xe ngựa nói.
Hàng Chánh vén màn cửa sổ nhìn nàng thoáng lỗ lắng "Hay là ngươi ở lại để binh sĩ đi vào trước.
"
"Ngài yên tâm, ta không sao.
" Tiểu Tô Đình lắc đầu rồi thúc ngựa chạy vào thành.
Bên trong thành hỗn độn, xác chết cùng người sống nằm lẫn vào nhau, bởi vì không có lương thực nên mặt mũi ai nấy đều xanh xao vàng vọt, thân thể gày gò, nhà của dân trong thành đều đóng chặt, tuy nhiên có vài căn mở toang rất nhiều người ùa vào cướp bốc thức ăn, tiếp la hét khóc lóc thảm thiết.
Nàng đi xung quanh thành nhưng chẳng có lấy bóng dáng của quan binh nào, cửa của phủ nha thì đóng chặt.
Nàng liếc mắt nhìn địa hình xung quanh sau đó chạy vào con hẻm tối, nhảy khỏi lưng ngựa rồi phóng vào trong phủ nha.
Bên trong hoàn toàn khác xa với bên ngoài, một cảnh tượng bình yên, quan binh canh gác phủ nghiêm ngặt, nơi nào cũng có người tuần tra, nàng nhìn thấy bốn quan binh đang ngồi nghỉ ngơi ở cái bàn trong đình viện liền trốn sau núi giả nghe ngóng.
"Đúng là thanh nhàn, huyện lên, cùng những vị kia chỉ bảo chúng ta canh phủ là sẽ có tiền, không cần phải ra đối mặt với những người dân điên cuồng đó.
"
"Còn không phải sao, triều đình cứu tế rất nhiều nhưng phân nữa đã rơi vào túi bọn họ, làm sao họ còn dám ra ngoài, ngày ngày chui rúc trong phủ nha chè chén.
"
"Ngươi bé bé cái miệng đi, coi chừng bị nghe thấy là chết đó.
"
"Nhưng không phải làm quan để giúp đỡ dân chúng sao, nếu không phải vì nương ta bảo, ta liền từ chức về nhà rồi.
"
"Lương tâm bất an á.
"
Nghe đến đây Tiểu Tô Đình liền không tiếp tục nghe ngóng nữa mà lục soát mọi ngóc ngách trong phủ nha, cuối cùng cũng tìm được nơi cất giấu lương thực cùng nơi cất giấu vàng bạc.
"Khốn kiếp.
" Nàng nhịn không được mà chửi nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lúc nàng cưỡi ngựa ra khỏi thành liền nhìn thấy tô không đang lo lắng không ngừng nhìn vào thành, đến khi thấy nàng ra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi không sao chứ.
" Hàn Chánh nhanh chóng nói.
Tiểu Tô Đình nhảy xuống ngựa rồi lắc đầu "Không sao ạ.
"
"Vậy thì tốt, trong thành thế nào rồi.
" Hàn Chánh gật đầu rồi hỏi.
"Loạn, rất loạn.
" Tiểu Tô Đình lắc đầu nói sau đó tức giận "Những tên quan lại chó má trong đó vậy mà không quản, còn ăn xén ăn bớt, ăn hối lộ, trong lúc dân chúng khổ sở thì bên trong phủ nha lại bình thản vui vẻ, đúng là đáng chết.
"
Hàn Chánh nghe nàng nói vậy liền tức giận, không ngờ ở đây lại có người đốn mạc đến vậy, thế mà chẳng có ai báo cáo lại cho hoàng thượng, điều này chứng minh vũng nước này rất sâu.
"Đại nhân.
" Tiểu Tô Đình gọi sau đó đưa miệng đến gần lỗ tai ông nói nhỏ "Con biết nơi bọn họ giấu diếm, nếu như vậy có thể chém đầu hết bọn chúng không.
"
"Tốt, tốt, đúng là ngươi có cách, ta phải bắt tất cả bọn chúng giải về kinh thành để hoàng thượng định đoạt.
" Hàn Chánh vui vẻ nói, ông nhìn nàng đầy thưởng thức.
"Được rồi chúng ta vào thành thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Hậu Tô Đình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Hậu Tô Đình, truyện Hoàng Hậu Tô Đình , đọc truyện Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình chương mới