Tô Đình trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng động, nàng nghe thấy tiếng của tiểu Thúy đang khóc rất thương tâm, nàng nghe thấy Lý thái y giọng nói đang đầy lo lắng.
Nhưng giọng nói mà nàng muốn nghe nhất lại không có, chẳng lẽ những điều chàng ấy nói chính là thật sự, rốt cuộc nàng chẳng có được một chút tình cảm nào từ chàng.
Trái tim nàng càng nghĩ càng co rút càng đau dữ dội, có lẽ bảy năm làm một hiền thê đã khiến nàng trở nên yếu đuối rồi, thà không có gì thì khi nhìn thấy những chuyện này nàng sẽ không đau lòng đến vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nếu như nàng không có mà thôi.
Nàng đã từng rất hạnh phúc cùng vui vẻ, nàng từ bỏ yên ngựa cùng binh thương để trở thành một nương tử tốt một mẫu thân hiền, nhưng bảy năm nàng không có một đứa nhỏ nào, sau bảy năm nàng cũng mất đi tình yêu của phu quân.
Rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì, có lẽ cuộc sống lúc nhỏ của nàng quá sung sướng nên hiện tại mới khổ sở như thế này đi.
Rõ ràng chỉ mới hai ngày mà nàng cứ nghĩ đã quá mấy năm rồi.
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.
Suy nghĩ một lúc Tô Đình lại cảm thấy mệt mỏi, nàng chỉ muốn nhắm mắt không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa, cứ như vậy thôi, như vậy thì không sao rồi.
"Không hay rồi, cơn sốt lại tăng lên, làm sao có thể làm sao có thể như vậy được.
" Một ông lão già nua không nhịn được mà hét lớn "Người đâu, người đâu, mau, mau, chuẩn bị đầy đủ cần phải giảm sốt.
"
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng ngủ nữa, mau mau tỉnh dậy đi.
" Tiểu Thúy khóc đến khàn cả giọng, nàng biết tại sao tiểu thư lại không muốn tỉnh dậy.
Nhưng dù biết được thì nàng có thể l được gì, rốt cuộc nàng có thể làm gì cho tiểu thư đây, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được mọi người yêu thương nên tính tình tiểu thư rất ngang tàng, nàng muốn thế nào liền sẽ làm thế đấy, nhưng nào có ai biết được trong thâm tâm của tiểu thư lại là một tiểu cô nương rất mềm mại, yếu ớt.
Tiểu thư sẽ chẳng bao giờ nghĩ cho mình, mà luôn suy nghĩ cho người khác, rõ ràng cuộc sống của tiểu thư sẽ rất bình yên mà trôi qua, nhưng tại sao, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tiểu Thúy nức nở dùng khăn lau mặt cho Tô Đình, nhìn ngắm nhung nhan chật vật của tiểu thư mà nàng không khỏi đau lòng.
Phạm Thiên đứng bên gốc phòng nhìn rất nhiều người chạy ra chạy vô, nhưng dù họ làm cách nào đi nữa thì người nằm trên giường vẫn không tỉnh dậy hay động đậy gì cả, lòng ngực phập phồng càng lúc càng trở nên yếu ớt.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà xoay người biến mất khỏi phòng.
Điện Kim Tử.
Hoàng Tiêu Hiên đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương một cách chăm chú thì một hắc y nhân xuất hiện, hắn quỳ xuống chắp hai tay lại.
"Chuyện gì, không phải bảo ngươi canh nàng sao.
" Hoàng Tiêu Hiên không cần nhìn cũng biết ai xuất hiện liền nhăn mày nói.
Phạm Thiên cắn răng sau đó nói "Hoàng hậu sắp không xong rồi, ngài ấy sốt cao không dứt, tâm trí đã buông suôi, thái y nói nếu tâm trí không còn trói buộc thì không cứu nổi.
"
"Cái gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Hậu Tô Đình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Hậu Tô Đình, truyện Hoàng Hậu Tô Đình , đọc truyện Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình chương mới