Mỗi ngày sau đó của Tô Đình đều rất thảnh hơi, nàng chỉ nằm trong phòng dưỡng thương đôi lúc thì ra ngoài đi dạo.
Hôm nay nàng cảm thấy vết thương đã không còn quá đau liền bảo tiểu Thúy sai người đem ghế quý phi ra giữa vườn hoa để nàng thoải mái ngủ một giấc giữa ánh nắng của sáng sớm.
Trong lúc nàng lim dim buồn ngủ tiểu Thúy liền chạy lại nhỏ giọng nói "Tiểu Thư, Tú quý phi cầu kiến."
"Cho vào đi." Tô Đình ngáp một hơi rồi ngồi dậy.
Tiểu Thúy nhận lệnh sau đó ra ngoài dẫn người vào.
"A di..." Tú quý phi đi vào nhìn thấy Tô Đình yếu ớt ngồi trên ghế quý phi liền không nhịn được liền gọi.
Tô Đình xoay qua nhìn nàng rồi mỉm cười "Tiểu Yến, đến đây."
Tú quý phi thấy nàng gọi liền vui vẻ chạy lại "A di, tiểu Yến thật sự rất nhớ a di."
"Trong cung tai mắt nhiều đừng gọi ta như vậy." Tô Đình bất đắc dĩ nói "Tiểu Thúy đem điểm tâm đến đây."
"Vâng ạ." Tiểu Thúy gật đầu xoay người rời đi.
"Nương nương..." Tú quý phi khẽ gọi sau đó hai mắt rưng rưng xà vào trong lòng nàng "Ta cứ nghĩ ngài không cần ta nữa."
"Sao ta có thể không cần ngươi." Tô Đình ôm nàng, tay vỗ nhẹ lưng nàng "Ngươi là tiểu đáng yêu của ta mà."
Tú quý phi nghe vậy liền không nhịn được mà khóc òa lên như một đứa nhỏ, những uất ức bao ngày qua cùng với sự sợ hãi bị căm ghét khiến nàng suy sụp đều bọc bạch hết ra, lúc này nàng chẳng khác nào một tiểu Yến chỉ mới vài tuổi vẫn luôn vây quanh Tô Đình, xem Tô Đình là người thân thuộc nhất.
"Ngoan ngoan." Tô Đình dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng.
Tú quý phi cứ như vậy khóc một lúc lâu mới ngại ngùng mà rời khỏi vòng tay của Tô Đình.
"Lau đi, lớn rồi vẫn còn khóc nhè như vậy." Tô Đình khẽ cười đưa khăn lau cho nàng, đứa nhỏ này đúng là vẫn không thay đổi.
Tú quý phi đưa tay cầm lấy rồi lau nước mắt trên mặt.
Tiểu Thúy đứng xa xa thấy vậy mới bưng khay điểm tâm vào, nàng đứng bên ngoài đã được một lúc, vì không muốn Tú quý phi xấu hổ nên không di qua.
"Nương nương, quý phi mời dùng điểm tâm."
"Được muội ra ngoài canh chừng đi." Tô Đình gật đầu sau đó nháy mắt nói.
Tiểu Thúy hiểu rõ liền hành lễ lui ra ngoài, nàng đi ra ngoài cửa Phượng Từ Điện để canh chừng có người đi vào.
"Nương nương, xin lỗi." Tú quý phi vẻ mặt đầy tự trách nhìn Tô Đình, dù cho đây không phải mong ước của nàng, nhưng nàng vẫn trở thành thê thiếp của hoàng thượng, chuyện này khiến nàng thập phần xấu hổ cùng tự trách.
"Không phải lỗi của ngươi." Tô Đình thở dài lắc đầu "Ngược lại là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải..." Nàng ngập ngừng rồi cam chịu "Là ta không thể cho ngươi một cuộc sống vui vẻ."
"Chính ta liên lụy đến Tả gia."
"Không phải, nương nương không hề có lỗi gì cả." Tú quý phi liên tục lắc đầu "Chúng ta đều không thể làm được gì cả, chúng ta chẳng hề có lỗi gì cả."
Tô Đình nhìn nàng cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại ai là người có lỗi quan trọng sao.
Không chẳng còn quan trọng nữa bởi vì tất cả những nữ tử bên trong hậu cung này điều chỉ là quân cờ để người khác điều khiển mà thôi.
"Nương nương, ta có thể thường xuyên đến đây không." Tú quý phi nhỏ giọng hỏi ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Tô Đình nhìn nàng rồi tuyệt tình lắc đầu "Đừng đến đây nữa, Tiểu Yến ngươi nghe đây hãy cách xa ta chừng nào hay chừng đó."
"Đừng để Tả gia bị liên lụy vào nếu không dù có chết ta cũng không thể nào an tâm được."
"Nương nương, ta không sợ..." Tú quý phi hai mắt rưng rưng không muốn nghe theo.
Tô Đình nghiêm túc nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng nhỏ giọng nói "Ta biết, nhưng ta không muốn như vậy, ta chỉ mong những người ta yêu quý được bình an mà sống."
"Ngươi hãy tiếp tục là một Tú quý phi nhàn tản, không buồn không lo, như vậy thì một lúc nào đó hắn mới có thể thả tự do cho ngươi."
Tú quý phi ôm Tô Đình liên tục lắc đầu không nói được thành lời, những lời nói này giống như di thư cuối cùng được để lại, từ nay về sau sự sống cùng cái chết sẽ không còn quá quan trọng nữa.
Tú quý phi nghẹn ngào muốn mở miệng khuyên nhủ nhưng lại chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể ôm Tô Đình càng chặt để diễn tả sự đau đớn của mình.
"Tiểu Yến, đừng lún sâu trong cái lồng xinh đẹp lộng lẫy này, ta sẽ che chở ngươi cho đến khi tim này ngừng đập." Tô Đình ánh mắt xa xăm, cả người toát ra vẻ bi thương "Hắn đã không còn như trước, người mà ta yêu đã không còn nữa rồi, cảm giác yêu một người đúng là không thể nào điều khiển được, nhưng một khi tình yêu này đi kèm cùng sự phản bội thì cũng giống như một mảnh tro tàn, không thể nào đốt lại được nữa."
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Hậu Tô Đình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Hậu Tô Đình, truyện Hoàng Hậu Tô Đình , đọc truyện Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình chương mới