Phương Từ Cung kể từ ngày đón tiểu chuẩn nhân về lại không có gì thay đổi thậm chí nó càng trở nên im ắng, hoàng hậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện xảy ra trong hậu cung mà ngày ngày ôm đứa nhỏ mình nhận nuôi vui vẻ chăm sóc.
Nhóm phi tần bởi vì chuyện này mà nhao nhao đưa quà chúc mừng, rõ ràng chỉ là một vị hoàng tử do quý nhân sinh ra nhưng khi đổi người nuôi lại cao quý hơn hẳn.
Nhưng những người khác nghĩ thế nào Tô Đình hoàn toàn không quan tâm.
Tâm nàng như tro tàn, mưu lớn nghiệp lớn nàng chưa từng nghĩ đến, đời người như một trò hề rõ ràng trăm cay ngàn đứng từ bỏ ước mơ để đổi lấy sự bạc tình của đế vương.
Tô Đình biết giờ oán trách thì như thế nào không thể thay đổi, gia tộc nàng một đời trung thanh với đế vương cuối cùng đổi lại là sự lạnh nhạt.
Ôm đứa nhỏ trong lòng nàng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn hẳn.
Kể từ hôm Hoàng Tiêu Hiên đến ban tên thì chưa từng đến đây lần nào nữa Phạm Thiên báo rằng biên cương đang gặp chiến sự.
Tướng quân Tô Quan vừa qua đời biên cương liền rơi vào hiểm cảnh, những nước lâm le đóng quân ở biên cảnh sau khi hay tin liền không chờ đợi được mà tiến công, bốn phía vây Thành An Kỳ rơi vào dầu sôi lửa bỏng dân chúng lầm than.
Thành An Kỳ chính là cổng biên giới của nước Minh Hòa một khi thành mất thì cả nước liền khó giữ.
Hoàng Tiêu Hiên nghe tin không thể ngồi yên liền ra lệnh phải giữ được cổng thành, biên giới thì những binh sĩ cố gắng chống đỡ đến khi chọn được tướng quân thích hợp thì sẽ nhanh chóng điều đến.
Rất rõ ràng quân lệnh này được đưa ra những binh sĩ cùng thượng úy bên ngoài biên giới liền rõ ràng đây là hoàng đế đã từ bỏ biên cương mà đóng chặt cửa thành.
Tô Đình nghe xong liền cau mày hai mắt nổi lửa: Ngu xuẩn."
Phạm Thiên hoàng toàn hiểu được sự tức giận của nàng.
Hoàng Tiêu Hiên đây là đang bấu víu lấy điểm sai của Quan gia mà bắt bẻ bọn họ, hắn ta chỉ nhìn đến lợi thế của quyền lực mà không nhìn đến sự nguy hại của sự khủng hoảng.
Việc từ bỏ binh sĩ đã hoàn toàn dấy lên sự bất mãn của binh sĩ thậm chí là người dân đang sống gần biên cương.
Bọn họ sống ở đây đã quá cực khổ, thếu má triền miên không những sống trong lo sợ của chiến tranh mà còn sợ hãi triều đình ruồng bỏ.
“Hoàng thượng quá xem trọng nhóm người quan gia rồi.” Phạm Thiên trầm mặc nói.
Nhóm người thái sư cùng thừa tướng tận tình khuyên can nhưng đều không được đế quân để ý.
“Tâm mất, nước mất.
Một khi dân chúng nổi loại thì cho dù là tiên hoàng cũng không làm gì được.” Tô Đình cụp mắt nhàn nhạt nói.
Nàng từng là tướng lĩnh, nàng từng phiêu bạc khắp nơi, nàng chính là người rõ ràng lòng dân nhất.
Dân chúng thời loạn cần nhất là cuộc sống bình yên, nước có thể không giàu nhưng có thể vững chắc.
Thời đại của tiên đế đã cho họ cuộc sống như thế không tham lam giàu sang.
“Hoàng hậu, thần biết đây không phải lúc nhưng kính mong ngài giúp cho dân chúng vùng biên cương.” Phạm Thiên quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hắn ta hoàn toàn không muốn nàng nhún tay vào nhưng thời thế hiện tại nếu như nàng không ra tay thì dân chúng chắc chắn sẽ lầm than, một khi sai lầm càng thêm sai lầm thì cổng thành An Kỳ sẽ bị phá.
“Phạm Thiên, ngươi biết hiện tại ta không có quyền.” Tô Đình bình tĩnh nhìn hắn ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Hậu Tô Đình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Hậu Tô Đình, truyện Hoàng Hậu Tô Đình , đọc truyện Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình full , Hoàng Hậu Tô Đình chương mới