Kỷ Vô Cữu đem lời vừa nãy nhắc lại lần nữa, lần này là ngữ khí khẳng định, “Ngươi thích biểu ca của ngươi, Hoàng hậu của ta”. Những chữ cuối cùng hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
Mắt phượng của Diệp Trăn Trăn trợn lên, tức giận nói, “Ngươi đang nói điên khùng gì vậy”.
“Hai người các ngươi cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách luyện võ, võ công của người là hắn dạy; ngay cả trên áo của hắn thêu cái gì ngươi đều biết, có thể thấy được các ngươi cực kỳ thân cận; bất luận kẻ nào ngươi cũng không tin nhưng lại tin tưởng hắn, khi gặp hổ tính mạng nguy nan cũng chưa từng khóc, lại dễ dàng khóc trước mặt hắn; ngươi lo lắng cho hắn, nhìn thấy hắn bị thương, liền ban thưởng thuốc trị thương quý giá; ngươi che chở cho hắn, dù chính mình bị hàm oan, cũng khôngnguyện ý chỉ ra hắn là kẻ đáng hiềm nghi. Có phải thế không?” Kỷ Vô Cữu từng bước ép sát, bức nàng đến góc phòng, dáng người cao lớn của hắn bao trùm, giống như Thái Sơn áp đỉnh*, mây đen che trời. Thanh âm kìm nén tức giận, bởi vậy có vẻ phá lệ trầm thấp, trong không gian yên tĩnh, như dùi trống bằng hoàng liên, đập vào trái tim Diệp Trăn Trăn. Bởi khoảng cách quá gần, trán của họ cơ hồ chạm vào nhau, hắn nhìn vào trong mắt nàng, ánh mắt tối tăm mà lạnh lẽo, hơi thở khi nói chuyện quanh quẩn trên mặt Diệp Trăn Trăn, rõ ràng là nóng, lại gợi cho nàng nhớ tới lưỡi rắn độc.
*áp lực lớn
Thân thể Diệp Trăn Trăn khẽ run, không biết là do tức giận hay do sợ hãi.
hắn tiếp tục nói, “Cha ngươi thậm chí muốn đem ngươi gả cho hắn. Chỉ tiếc, ngươi cuối cùng vẫn là gả cho Trẫm, có phải cảm thấy rất khổ sở hay không?”. nói xong, hắn lại còn cong khóe miệng hé ra mộtnụ cười, nhưng nụ cười này lạnh như băng, trong mắt là một mảnh hung ác.
Diệp Trăn Trăn cố lấy dũng khí đối mặt hắn, giọng nói trầm xuống, “Ngươi đúng là nói hươu nói vượn!”.
“Cái gọi là biểu ca biểu muội trời sinh một đôi mới là nói hươu nói vượn. Những gì Trẫm nói, chẳng qua là sự thật”, hắn nâng cằm nàng, tay nhẹ nhàng mơn trớn làn da trắng nõn mịn màng, “Hoặc là, ngươi nguyện ý chứng minh cho Trẫm xem, vừa rồi là Trẫm nói hươi nói vượn, ngươi và hắn không có tư tình, trong lòng ngươi chất chứa đều là Trẫm, phu quân của ngươi?” Lời vừa dứt, hắn đã kéo tay nàng khoác lên lưng hắn, tay còn lại nâng khuôn mặt nàng lên, đầu ép thấp xuống, làm bộ muốn hôn.
Diệp Trăn cực lực chịu đựng, hai mắt nhắm chặt, đôi lông mày nhíu lại.
Thế nhưng Kỷ Vô Cữu không tiếp tục. hắn cười lạnh một tiếng, buông nàng ra, lui lại phía sau vài bước nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo giống như hồ nước vào đông.
Diệp Trăn Trăn nắm chặt tay lại, mắt rũ xuống, không nói một lời.
“Diệp Trăn Trăn, ngươi sống là người của Trẫm, chết cũng là ma của Trẫm.
Mặc kệ như thế nào, mặc kệ người trong lòng ngươi là ai, sự thật này vĩnh viễn không thể thay đổi. Ngươi càng thích hắn thì sẽ càng thống khổ. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không chiếm được hắn, mà hắn cũng không thể có được ngươi.
Trẫm không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.”
***
Diệp Trăn Trăn tự giam mình trong phòng cả một ngày, không màng cơm nước. Tố Nguyệt nghĩ nàng vì vụ án của Vương Chiêu nghi mà đau đầu, khuyên nhủ vài câu, thấy nàng thần sắc mệt mỏi không trả lời, suy sút rất nhiều so với trước, đành phải rời khỏi, đến tìm Tố Phong và Vương Hữu Tài bàn bạc đối sách.
Thương lượng nửa ngày cũng không tìm ra giải pháp, bởi vì nhân chứng mấu chốt nhất là Hoàng thượng, mà bọn họ không ai có lá gan cùng bản lĩnh mời được Hoàng thượng. Tố Nguyệt lén lút hỏi Phùng Hữu Đức, Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì, Phùng Hữu Đức ngậm miệng không đáp… Bởi vì hắncũng không biết Hoàng thượng rốt cuộc có ý gì.
Kỳ thật, Kỷ Vô Cữu cũng không định thấy chết mà không cứu. hắn chỉ nghĩ gạt nàng vài ngày, đến khi nàng cùng đường thì sẽ ra tay giúp đỡ.
Chỉ đến giây phút cuối cùng, nàng mới thật sự hiểu được, đến cùng ai mới chân chính là người nàng có thể dựa vào.
Diệp Trăn Trăn duy trì trạng thái chán chường liên tục một ngày, sau cũng dần dần trở lấy lại tinh thần. Trước mắt việc quan trọng nhất là rũ bỏ nỗi oan trên đầu này, nếu không, thật sự mang trên lưng tội danh mưu hại cung phi, hãm hại long mạch, nàng cũng cách con đường phế hậu không xa.
Vương Chiêu nghi đã tỉnh, chỉ là thân thể vô cùng suy yếu, căn bản là không thể rời giường. Diệp Trăn đi thăm nàng một chút, hỏi mấy câu, Vương Chiêu nghi khóc sướt mướt, kéo tay áo Diệp Trăn Trăn: “Cầu Hoàng hậu nương nương nhất định phải vì thần thiếp làm chủ, tìm ra hung phạm.”
Diệp Trăn Trăn hơi bất ngờ, “Ngươi như thế nào chắc chắn chuyện này không phải do bổn cung gây nên?”
“Nương nương tâm địa tốt, nhất định sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý* bậc này.”
*tội ác tày trời
“nói thật đi.”
“Nếu nương nương muốn hãm hại thần thiếp, nhất định sẽ làm thật kín đáo, tận lực tránh để lại dấu vết, làm sao có thể minh mục trương đảm* sử dụng hỏa khí?”
*trắng trợn, không kiêng nể
Diệp Trăn Trăn gật đầu. Lỗ hổng rõ ràng như vậy, kể cả Vương Chiêu nghi là người trong cuộc cũng hiểu, như vậy người ngoài lại làm sao mà không hiểu, chỉ sợ cho dù hiểu, cũng phải giả như không hiểu.
Các nàng đều là muốn đưa ta vào chỗ chết.
Chỉ là bổn cung lại cứ muốn sống cho thật tốt, sống thật lâu hơn so với tất cả các ngươi. Diệp Trăn Trăn cười lạnh.
Nàng cho gọi cung nữ thân cận của Vương Chiêu nghi ra ngoài cửa, để cho nàng cùng một cung nữ khác tái hiện lại toàn bộ quá trình Vương Chiêu nghi bị bắn trúng. Sau đó, nàng trầm tư một hồi, “Vương Chiêu nghi lúc ấy đứng đối diện với cửa, chỗ bị thương ở trên vai cách sau lưng một chút, bi thép bị bắn nghiêng xuyên qua, cũng tức là, hung thủ hạ thủ sau lưng từ trên cao.” Nàng đứng ở cửa, nhìn về phía đối diện, nơi đó có một tường chắn cao.
Nằm sấp ở trên tường ngắm bắn, góc độ rất ăn khớp.
Phía bên ngoài tường là một hành lang hẻo lánh, Diệp Trăn Trăn dẫn vài người đi vòng qua, men theo lối nhỏ, tới đối diện Vũ Hoa Các thì dừng lại, vây quanh tường kiểm tra, ngoại trừ các dấu chân trênhành lang, thấy có những dấu chân ở một góc đối diện tường bao.
Hơn nữa, trên tường đỏ cũng có vài dấu chân tương tự những dấu chân này.
Diệp Trăn Trăn sai Vương Hữu Tài chuyển một cái thang đến, đích thân nàng leo lên, trèo lên tường cẩn thận tra xét. Ở 2 mảnh ngói sát lề xuất hiện vết xước, Diệp Trăn Trăn vươn tay chà xát một chút, trêntay liền dính bụi. Điều này chứng minh vết xước này xuất hiện không lâu, hơn nữa chắc chắn do một vật cứng nhỏ gây ra.
Nàng ngay lập tức nghĩ tới phi trảo*.
*móc sắt
nói cách khác, hung thủ sử dụng phi trảo móc vào mái ngói, nhờ nó trèo lên tường, chờ thời cơ xuống tay với Vương Chiêu nghi.
Hành lang này rất hẻo lánh, một đầu là ngõ cụt, cho nên cũng không có mấy người đi qua, một đầu khác tuy thông với các nơi của hậu cung, nhưng cửa này bình thường luôn có người canh gác. Người trực ban chỉ cần nhìn hướng lối đi, tám phần là sẽ phát hiện hung thủ.
Diệp Trăn Trăn sai người cho truyền thái giám trực ban thời điểm vụ án xảy ra, hỏi hắn lúc ấy có người nào khả nghi xuất hiện ở hành lang này hay không. Thái giám kia phủ định hoàn toàn, Diệp Trăn Trăn cũng không hỏi nữa, mà cho hắn trở về.
“Nương nương, nếu kẻ này nói dối thì làm thế nào?” Tố Phong thắc mắc.
Diệp Trăn Trăn cười, “không phải nếu, là chắc chắn. hắn chính là tòng phạm.” rõ ràng có người đi qua, hắn lại nói không có. Dù cho kẻ kia có từ nơi khác vượt tường đến đây, cũng rất khó để không bị hắnphát hiện. Hơn nữa, trên tường vẫn lưu lại dấu chân, chứng tỏ thân thủ của hung thủ cũng không tốt.
Cho nên, nếu người trực ban cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, quả thực là không có khả năng.
“Nương nương, chúng ta bây giờ phải làm sao?” Vương Hữu Tài cũng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận.
“Mấy người các ngươi vụng trộm hỏi thăm một chút, kẻ này thường ngày cùng người nào kết giao, gần nhất cùng ai thân cận, nghe ngóng càng cẩn thận càng tốt. Nhất là loại người hiểu biết về nghề mộc hay cùng quân khí có liên quan, đam mê hỏa dược.”
“Nương nương, ý của người là …”
“không sai, khẩu chim súng bổn cung đánh rơi, Phùng Hữu Đức hẳn vẫn chưa tìm được, sợ là đã rơi vào tay người khác.” Bởi vì tiếc mệnh, Diệp Trăn Trăn khi thử súng sử dụng bi thép nhỏ hơn so với bi thép thông thường. Viên bi thép lấy ra từ thân thể Vương Chiêu nghi chính là do nàng vì thử nghiệm điểu súng mà chế tạo riêng. Ngày ấy, khẩu điểu súng tuy bị phát nổ, nhưng bên trong vẫn còn lưu lại một ít hỏa dược và bi thép, hung thủ nhất định là sử dụng những thứ này để đẩy hiềm nghi về phía nàng. Lúc đó, điểu súng của nàng bị nổ không nghiêm trọng lắm, sửa chữa lại hẳn có thể sử dụng.
Tóm lại, có người đã nhặt điểu súng, sửa chữa một phen sau đó lưu lại, lần này sử dụng để hành hung, vừa có thể trừ bỏ thai nhi trong bụng Vương Chiêu nghi, lại có thể giá họa cho Diệp Trăn Trăn.
Vương Hữu Tài cảm thấy thật hiểm độc, toàn bộ việc này cùng chuyện hắn đã từng làm là tương tự, đều thất đức như nhau. không phải bàn cãi, Hoàng hậu nương nương thật uy vũ.
Cho nên lần này, Vương Hữu Tài so với Tố Phong, Tố Nguyệt còn muốn tận tâm tận lực hơn.
Tuy nói Diệp Trăn Trăn so với các chủ tử khác nhân duyên không tính quá tốt, nhưng mấy người dưới tay nàng lại có nhân duyên tương đối khá trong đám cung nữ thái giám. không vì điều gì khác, chỉ vì Hoàng hậu nương nương có tiền. Diệp Trăn Trăn chuyên môn phát cho ba người bọn hắn một số tiền ra ngoài thu mua lòng người. Đừng nói những lời như “Tiền là không đáng tin cậy”, từ trước đến nay, tiền là thứ duy nhất đáng tin. Ba người Tố Phong, Tố Nguyệt, Vương Hữu Tài, theo hầu chủ tử tôn quý, lại ra tay hào phóng, từ trước đến nay cũng không tác oai tác quái, người như vậy nếu không được yêuthích, thì dạng người nào mới có thể được yêu thích?
Bởi vậy, bọn họ tìm hiểu một phen, Diệp Trăn Trăn rất nhanh có thu hoạch.
Trong cung của Lệ Phi có một thái giám tên là Trần Khắc, thích hỏa khí, hắn còn bỏ công từ bên ngoài tìm mua một bản “Thần khí phổ”, bên trong có mô tả về đủ loại hỏa khí. Quan trọng nhất, người này cùng thái giám trực ban kia có quan hệ không tệ.
Quả nhiên là Lệ Phi!
Nữ nhân này mới qua vài ngày an nhàn, liền lại muốn gây rối.
Vì sợ đánh rắn động cỏ nên Diệp Trăn Trăn không sai người trực tiếp đi Lộ Hoa Cung đòi Trần Khắc, mà dẫn vài người mai phục tại con đường hắn phải đi qua, đem người đánh ngất, trùm bao tải, mang trở về Khôn Ninh Cung.
Trần Khắc vốn trong lòng có quỷ, vừa bị lôi từ trong bao tải ra thì đã sợ tới mức nói năng đều khôngcòn lưu loát.
Diệp Trăn Trăn cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, “Khai, giữ lại cái mạng của ngươi, không khai, chỉ có con đường chết.”
“Nô … nô tài không … không … không biết nương nương đang nói cái gì.” Trần Khắc không dám khai ra, thú nhận khẳng định không sống được – loại chuyện mang súng ám sát cung phi này, hắn dù chết mộtvạn lần cũng không đủ đền tội.
“Xem ra ngươi không tin lời bổn cung? Lời này bổn cung chỉ nói một lần: nếu ngươi khai ra, bổn cung có thể thả cho ngươi ra khỏi cung, giúp ngươi cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích. Lệ Phi ở trong cung quả thật có chút thế lực, nhưng tay của nàng lại không thể duỗi ra tới bên ngoài. Nàng không thể nhưng ta có thể.”
Trần Khắc cúi đầu không nói một lời.
“Ngươi cho rằng không nhận tội thì có thể tiếp tục sống sao? Dù cho bổn cung không giết ngươi, nhưng chỉ cần bổn cung có một tia hoài nghi, Lệ Phi sợ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đi?”
Biểu tình của Trần Khắc có chút thống khổ. hắn ở trong cung lăn lộn, cũng không cầu có thể trở nên nổi bật, chỉ mong có thể thật tốt mà sống, như thế nào lại khó như vậy. Lúc trước, Lệ Phi lấy tính mạng uy hiếp hắn, bắt hắn phải làm mánh khóe kia, nay lại bị Hoàng hậu nương nương đe dọa. Những người nô tài như bọn họ chính là mệnh khổ.
Gặp Trần Khắc có chút do dự, Diệp Trăn Trăn sai Vương Hữu Tài mang tới một chậu than, trong chậu than đổ đầy những viên than nung nóng đỏ bừng. Vương Hữu Tài đem chậu than để tới trước mặt Trần Khắc, Diệp Trăn Trăn cười nói, “Bổn cung đã ăn qua chân giò nướng, sớm đã muốn nếm thử tư vị của tay người nướng, chi bằng ngươi chịu chút ủy khuất đi.”
Nàng vừa dứt lời, Vương Hữu Tài đã bắt được tay của Trần Khắc thẳng hướng chậu than, Trần Khắc hoảng sợ kêu to, giãy dụa kịch liệt, lại bị hai gã thái giám khí lực to lớn phía sau đè chặt lại không thể động đậy.
Uy hiếp hư vô sao sánh được với khổ hình ngay trước mắt, Trần Khắc mắt thấy tay sắp sửa đụng đến chậu than, hắn đã cảm nhận được nhiệt độ cực nóng nơi bàn tay, vì thế khóc hô, “Nô tài nói, nô tài nói, nô tài cái gì cũng nói!”
không thể không nói, trên thế giới này những kẻ xương cứng dù sao cũng chỉ là số ít.
Khẩu điểu súng kia đúng là do Trần Khắc nhặt được. Người này yêu thích hỏa khí đến mê dại, đáng tiếc Đại Tề quản chế hỏa khí thập phần chặt chẽ, chính hắn cũng không thể có được, ngẫu nhiên nhặt được, tuy trong lòng biết là của Hoàng hậu nương nương, nhưng vì thật sự yêu thích nên hắn không muốn buông tha, nghĩ muốn nghiên cứu hai ngày rồi sẽ đem trả lại. không ngờ tới hành động này không cẩn thận bị Lệ Phi phát hiện, Lệ Phi thấy thứ này nếu đã bị Hoàng hậu đánh rơi, liền không muốn đem trả, không chừng về sau còn có tác dụng, cho nên cưỡng chế Trần Khắc giữ lại. Trần Khắc càng mừng rỡ, chính mình nghiên cứu sửa chữa khẩu súng.
Sau này Vương Chiêu nghi mang thai, Lệ Phi hết sức ghen tị, sẵn lòng ghi hận Diệp Trăn Trăn, liền dùng kế một hòn đá ném hai con nhạn này, đả thương Vương Chiêu nghi, giá họa cho Hoàng hậu.
Diệp Trăn Trăn nghe hắn nói xong, hỏi, “Khẩu điểu súng kia đâu? nói như vậy là ngươi đã hủy chứng cứ rồi?”
Trần Khắc đáp, “Lệ Phi nương nương quả thật lệnh cho nô tài sau khi làm xong việc đem khẩu điểu súng ném vào Thái Dịch Trì, nhưng nô tài trong lòng không nỡ, nên đã vụng trộm giữ nó lại, giấu tại chỗ ở.”
Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, người này lá gan cũng đủ lớn. Nhưng mà, như vậy có vẻ thập phần thuận tiện.
***
Ngày kế, Diệp Trăn Trăn mời tất cả mọi người đến tới Khôn Ninh Cung, trước mắt đông đủ xét hỏi Lệ Phi.
Lệ Phi ngày hôm qua sau khi phát hiện Trần Khắc mất tích, đã phát giác không ổn. Bất quá ngẫm lại, dù sao chứng cớ đều đã bị tiêu hủy, chỉ cần nàng ta một mực chắc chắn mình bị oan uổng, bị hãm hại, dù là Hoàng hậu cũng không thể làm gì nàng ta. Vì thế nàng ta vững dạ, mặt không đổi sắc.
Nhưng điều khiến nàng ta không tưởng tượng được là Diệp Trăn Trăn thế nhưng sai người đem tới chứng cứ phạm tội, Trần Khắc lập tức xác nhận, thứ này chính do hắn nhặt được, dùng để ám sát Vương Chiêu nghi, Lệ Phi trước lệnh cho hắn lưu lại sau đem tiêu hủy.
Hơn nữa, khẩu súng này là tìm được tại Lộ Hoa Cung.
Lệ Phi sắc mặt đại biến, tuy vẫn phủ nhận như cũ nhưng cũng không có người tin tưởng nàng ta nữa.
Chứng cứ như thế vô cùng xác thực, các địch nhân của Diệp Trăn Trăn muốn giúp nàng ta nói vài câu đều không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng hậu xử phạt nàng ta. Kỷ Vô Cữu trong toàn bộ quá trình đều giả làm người câm, cuối cùng chỉ nói một câu, “Lệ Phi bị giáng xuống làm Tô Tiệp dư, những việc khác hết thảy đều do Hoàng hậu định đoạt.”
Diệp Trăn Trăn sai người đem Tô tiệp dư kéo ra ngoài cửa Khôn Ninh Cung, phạt đánh 40 đại bản. Người hành hình đều là được nàng nói chuyện qua, cam đoan thẳng tay, chỉ cần lưu lại cho Tô tiệp dư một hơi thở là được.
40 đại bản đánh xuống, Tô Tiệp dư mặt đã như giấy vàng, hô hấp yếu ớt. Trước mặt nhiều chủ tử, nô tài bị đáng 40 đại bản như vậy, mất mặt so với đau đớn trên thân thể còn lớn hơn.
Diệp Trăn Trăn đứng trên bậc thang, mày dài khẽ nhếch, mắt phượng híp lại, nhìn xung quanh mộtvòng. Người người bị ánh mắt nàng quét đến đều tâm can nhảy loạn, sau lưng bốc lên khí lạnh.
“Tô Tiệp dư mưu hại cung phi và hoàng tự, vốn tội không thể tha. Chỉ vì Thái hậu và Hoàng thượng đều là những người hướng thiện, hôm nay bổn cung chỉ đánh nàng 40 đại bản, tiểu trừng đại giới*. Sau này nếu như có kẻ nào dám làm hành động ám muội, bổn cung tuyệt không tha thứ.”
*lấy việc nhỏ ra răn đe, làm gương
Xung quanh người tuy nhiều, lúc này lại tuyệt không nghe thấy một tiếng động nào.
Kỷ Vô Cữu đứng cạnh Diệp Trăn Trăn, ở một bên quan sát nàng. Bộ dáng nàng bộ dáng uy phong lẫm liệt như vậy, cực kỳ giống một tiểu lão hổ. Ánh mắt sáng ngời trong suốt, ẩn giấu dưới hàng lông mi dày, giống như hai viên hắc thủy tinh rạng rỡ sống động, khiến cho tim người nhìn bất giác đập thình thịch.
Diệp Trăn Trăn không nhận thấy ánh mắt của Kỷ Vô Cữu, nàng tuyên bố đầy khí thế, “Hôm nay bổn cung nói rõ một lần: về sau ai muốn tìm đường chết, bổn cung nhất định làm cho kẻ đó chết thật rõràng dứt khoát!”
Dọa dẫm như vậy đủ rồi, Diệp Trăn Trăn cho tất cả mọi người lui đi. Hôm nay lập uy như vậy, có lẽ có thể thái bình một đoạn thời gian nữa.
Mọi người đều đã đi, Kỷ Vô Cữu vẫn như cũ đứng tại chỗ nhìn Diệp Trăn Trăn. Nàng liền hỏi, “Hoàng thượng hình như có lời muốn nói với ta?”
Thực xin lỗi. Kỷ Vô Cữu há miệng, nhưng ba chữ này lại kẹt trong cổ họng, vô luận như thế nào cũng không chịu chui ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!