Vụ án bánh trung thu ở Lộ Hoa Cung không quá 3 ngày đã tra ra manh mối, Huệ Tần mưu hại cung phi, giá hoạ Hoàng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn, gây ảnh hưởng xấu, Hoàng thượng hạ chỉ giáng nàng ta xuống thành Bát phẩm Tuyển thị, chuyển đến Yêu Nguyệt Cung Thiên điện.
Yêu Nguyệt Cung, Yêu Nguyệt Cung… Diệp Trăn Trăn cười lạnh, Thái hậu rõ là chưa từ bỏ ý định nha. Huệ Tần làm ra chuyện này, bị đày vào lãnh cung cũng không quá đáng, cho dù không đày lãnh cung, đến bất cứ cung nào khác đều không được sống dễ chịu, duy chỉ có Yêu Nguyệt Cung này… Bất kể Hiền Phi có nguyện ý hay không, hiện tại nàng ta chỉ có thể đứng về phía Thái hậu.
Nhưng theo Diệp Trăn Trăn thấy, chiêu này của Thái hậu thật sự hồ đồ. Huệ Tần vốn dĩ đã là kẻ vứt đi, nếu Thái hậu không muốn bạc đãi nàng ta, cho người chăm sóc cuộc sống thật tốt là được rồi, cần gì đem nàng ta tiến vào Yêu Nguyệt Cung ngán chân Hiền Phi. Hơn nữa Hiền Phi vẫn luôn ở trong tối, còn có một chút thái độ độc lập, bây giờ Thái hậu gióng trống khua chiêng kéo nàng ta đến bên người, trắng trợn giúp nàng ta đoạt hậu vị, quả thật là muốn biến nàng ta thành bia đỡ đạn.
Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, thầm nghĩ, nếu người Hứa gia đều giống như Thái hậu vậy… Ừm, thế thì gia tộc của bọn họ suy thoái cũng là điều dễ hiểu, không thể hoàn toàn đổ tội lên đầu ông nội nàng.
“Hoàng thượng giá lâm!” Vương Hữu Tài đứng ngoài Khôn Ninh Cung, gân cổ kêu. Bởi vì hắn chưa làm qua việc này bao giờ, phương pháp vận khí không đúng; chữ cuối cùng thét lên gần như vỡ âm, giống hệt con quạ bị cường X.
Kỷ Vô Cữu nghe được thì nhíu mày.
Vương Hữu Tài này chính là Vương Tiểu Hổ, Diệp Trăn Trăn chủ động xin Kỷ Vô Cữu giữ lại hắn ta. Hắn ta vốn là kẻ mang tội, chết cũng đáng. Nhưng Kỷ Vô Cữu xử nhẹ Huệ Tần, Diệp Trăn Trăn thật thức thời không nói gì cả; hắn cũng tặng nàng chút mặt mũi, ban tên nô tài này cho nàng.
Diệp Trăn Trăn chê tên Vương Tiểu Hổ quá tục, không thích hợp với Khôn Ninh cung của nàng, bởi vậy chiếu theo tên Phùng Hữu Đức, sửa tên hắn ta thành Vương Hữu tài, có đức có tài, tài đức vẹn toàn, thật tốt làm sao.
Kỷ Vô Cữu quả thực không thể tin nổi; Diệp Trăn Trăn vậy mà cho rằng cái tên này thật văn nhã.
Tuy rằng Vương Hữu Tài gân cổ kêu là người ta sởn tóc gáy, ngay cả chim cũng sợ hãi muốn bay lên, Diệp Trăn Trăn lại giống như không nghe thấy.
Cho nên khi Kỷ Vô Cữu đì vào thì nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang ngồi ngay ngắn, ngẩn người nhìn bản đồ trên bàn. Hắn nhẹ nhàng đi tới, thấy trước mặt nàng bày ra một bàn cờ Cửu Cung*, trong bàn cờ rải mấy quân cờ ngà voi, mặt trên có khắc số. Bàn cờ Cửu Cung này không giống bình thường, mà do chín bộ Cửu Cung hợp lại, tổng cộng hình thành 9*9 là 81 ô vuông nhỏ, dường như mỗi ô vuông đều có thể bỏ vào trong một quân cờ số.
*như trò Sudoku đó các nàng
Diệp Trăn Trăn còn đang chống cằm trầm tư, cau mày, không chút nào để ý đến sự tồn tại của Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu cũng không mong đợi nàng có thể phát hiện hắn, “Ngươi đang làm cái gì?”
Diệp Trăn Trăn giật mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ Vô Cữu rồi cuống quít đứng dậy, trên mặt bày ra vẻ tươi cười giả dối.
Kỷ Vô Cữu nhìn thấy liền cau mày.
“Hoàng thượng ngài đã tới, thái giám bên ngoài thật là khờ, cũng không biết thông báo một tiếng.” Diệp Trăn Trăn nói.
“Đại bất kính.” Kỷ Vô Cữu nói xong, giơ hai ngón tay với nàng, ý nói đây là lần thứ hai, trẫm nhắc cho ngươi nhớ.
Diệp Trăn Trăn thè lưỡi, trong lòng thầm oán.
Ánh mắt Kỷ Vô Cữu lại hạ xuống bàn cờ, “Đây là trò Cửu Cung sao? Nhìn không giống.”
“Không phải Cửu Cung, cái này gọi là Trùng Dương Cung, là do một người trong dân gian tên gọi Sử Thiên Trường nghĩ ra, những ô vuông nhỏ này, dù thế nào cũng không được lặp lại các số nhất – nhị – tam – tứ – ngũ – lục – thất – bát – cửu, mỗi cái tiểu Cửu Cung cũng không thể trùng lắp các số này.”
Nghe cũng có chút thú vị, Kỷ Vô Cữu đi đến trước bàn, tiện tay lần tìm một con cờ, trầm tư.
Diệp Trăn Trăn tốt bụng khuyên hắn, “Cờ này chia làm 3 mức Giáp Ất Bính, Hoàng thượng ngài lần đầu tiên chơi, mức Giáp có độ khó quá cao, vẫn nên chơi ở mức Bính thì hơn, chỗ thần thiếp có sách dạy đánh cờ, thế cờ nào cũng có.”
“Dài dòng.” Kỷ Vô Cữu nói xong, lấy một quân cờ có khắc chữ “Nhất”, đặt vào bàn cờ.
Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, ta nghĩ hết nửa ngày cũng không ra, ngươi không có khả năng trong thoáng chốc đã đi được nước này, để xem ngươi làm sao mà kết thúc.
Cách thức kết thúc của Kỷ Vô Cữu chính là không ngừng bày quân cờ, chỉ chốc lát sau, một bàn cờ mức Giáp được giải nhẹ nhàng.
“Chút tài mọn thôi.” Hắn đưa ra lời bình một cách xem thường.
Không thể nào! Diệp Trăn Trăn không tin, hắn vậy mà giải thứ đồ chơi này hết sức dễ dàng. Tuy rằng quy luật chỉ là một ít phép tính số học, nhưng tính toán theo công thức cũng phải phí sức suy nghĩ một hồi, nhất định vừa rồi hắn chỉ trùng hợp đoán trúng thôi.
Vì vậy Diệp Trăn Trăn cầm sách dạy đánh cờ lên, tìm một bàn cờ mức Giáp khác bày ra cho hắn giải.
Lần này Kỷ Vô Cữu rãnh tay thuận tiên chơi đùa, nghĩ cũng không cần nghĩ, cốp cốp đem toàn bộ quân cờ bày ra, lại đúng rồi.
Làm sao có thể! Lại lần nữa!
Thế nên hai người cứ như vậy tụ lại một chỗ cùng chơi Trùng Dương Cung. Vì bàn cờ không lớn, cho nên đầu hai người gần như chạm vào nhau. Hôm nay Diệp Trăn Trăn chải kiểu tóc Vân Đôi, tóc đen dày phồng lên, làm tôn lên gương mặt với da thịt tuyết trắng, như mây xanh chồng trên tuyết. Đế tóc của nàng cố định bằng vài cái hoa cài đầu phỉ thuý, trên đầu cắm một cây trâm Thất Bảo Đồng Tâm cùng một cây trâm Phượng hai đầu bằng vàng, con phượng trên trâm được khắc rất sống động, giương cánh muốn bay, trong miệng ngậm hai chuỗi ngọc trai.
(Mình edit mấy cái mô tả quần áo trang sức này rất dở, không biết chú thích thế nào nữa =.=)
Chuỗi ngọc trai rũ xuống, lắc lư, thỉnh thoảng chạm vào mặt Kỷ Vô Cữu.
Mặt Kỷ Vô Cữu bị chạm nên ngứa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt Diệp Trăn Trăn gần trong gang tấc. Mỹ nhân như hoạ, diễm quan quần phương*. Diệp Trăn Trăn này chưa bao giờ biết thế nào là tao nhã, cái gì lóng lánh đều cắm lên đầu; vàng, bạc, lông chim trĩ cùng với bảo thạch đủ màu sắc, còn phải là tinh điêu tế trác**, hoa văn tinh mỹ rườm rà. Những thứ này nếu như cả ngày cắm trên đầu nữ nhân khác, có lẽ sẽ bị nghi là gia quyến của kẻ nhà giàu mới nổi nào đó, nhưng ngũ quan của Diệp Trăn Trăn lại đặc biệt tinh xảo mà đại khí, mang những thứ này không thấy kì chút nào, ngược lại bổ sung cho nhau thì càng tốt hơn, tuy có yên hoả khí***, nhưng không có tục khí, rất thích hợp mang những thứ tinh xảo hoa mỹ đã trải qua sự mài giũa của vô số người thợ lành nghề kia.
*người đẹp như vẽ, át cả hoa thơm cỏ lạ
**chạm trỗ tinh tế, kỹ lưỡng
***yên là khói, hoả là lửa, khí là khí chất; chắc là ý nói nhìn chị có mùi thuốc súng, đáng sợ á
Kỷ Vô Cữu đột nhiên nghĩ đến nguyên văn của Diệp Trăn Trăn: “Những thứ cao quý xa hoá thế này, quả thực là đo ni đóng giày cho ta mà.” Một trận mệt mỏi.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, chỗ này là nhị.” Diệp Trăn Trăn chỉ vào một ô vuông nhỏ mà nói.
Kỷ Vô Cữu phục hồi tinh thần, thả quân cờ “Nhị” vào ô vuông kia, sau đó hơi dời người sang bên cạnh một chút. Hắn vẫn chưa quen tiếp xúc quá gần với Diệp Trăn Trăn.
Một trận chơi đùa này là chơi đùa đến muộn giờ cơm, Kỷ Vô Cữu lười chuyển chỗ, quyết định dùng luôn bữa tối ở Khôn Ninh Cung. Hắn vì việc bản thân không làm chuyện đàng hoàng lại chạy đến Khôn Ninh Cung chơi đùa mà cảm thấy sám hối, đồng thời nghĩ đến đây là chỗ của Diệp Trăn Trăn, cũng coi như Diệp Trăn Trăn cám dỗ hắn chơi đùa, vì vậy thuận tiện giận chó đánh mèo lên người Diệp Trăn Trăn, sổ nợ lại nhiều thêm một số.
Diệp Trăn Trăn không lý giải được sau gương mặt than kia rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì, cũng lười tìm hiểu, ăn cơm là chuyện lớn, nhất định phải chuyên tâm. Nàng không thích có người chuyên gắp thức ăn cho nàng —- kỳ thật trong dân gian chỉ có bệnh nhân tê liệt toàn thân mới được nhận đãi ngộ này, người bình thường đều không quá thích, đương nhiên Kỷ Vô Cữu cũng không thích. Cho nên đế hậu hai người ai nấy tự cầm đũa cứ thế mà ăn. Diệp Trăn Trăn thích ăn thịt, hôm nay sai phòng bếp hầm thịt nai, không biết đầu bếp dùng phương pháp gì, thịt nai vừa vào miệng liền mềm nhuyễn rất ngon, giữa răng môi còn lưu một mùi thơm nhàn nhạt tựa như hoa, lại không phải hoa.
Vì vậy Diệp Trăn Trăn ăn rất ngon miệng. Một người ăn ngon thì người đứng ngoài xem sẽ tăng khẩu vị theo, Kỷ Vô Cữu cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút. Hắn cũng thích đĩa thịt nai kia, ăn vài miếng. Diệp Trăn Trăn không thích có người tranh đồ ăn với nàng, nàng gắp hết mấy miếng thịt còn lại vào chén minh, chén hoa sen tạc long phượng 3 màu chất một đống thịt cao đến muốn rơi ra ngoài.
Tố Nguyệt ở bên cạnh nhìn chỉ muốn bóp trán, vội vãi sai người bưng lên một đĩa nữa.
Hai người ăn thật nhiệt tình, ở gian ngoài Phùng Hữu Đức lại có chút rối rắm, hắn không thăm dò rõ hiện tại Hoàng thượng có ý gì, cho nên không đến mời người lật bài tử, cũng không biết ý của bệ hạ cùng ý hắn tự lí giải ra có giống nhau không…
Bên trong Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn dùng cơm xong, cả hai đều có chút không tự nhiên. Theo lệ mà nói hắn không lật bài tử liền chạy đến Khôn Ninh Cung ăn cơm tối, rõ là đêm nay định ở lại cung Hoàng hậu, nhưng Kỷ Vô Cữu thật sự không có ý này, Diệp Trăn Trăn càng không hy vọng hắn có ý định đó. Sự đau đớn đêm động phòng vẫn còn mới mẻ trong ký ức nàng, vừa nghĩ đến có khả năng sẽ trải nghiệm một lần nữa. Sắc mặt nàng…không được tốt nhìn thoáng qua Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu: “…”
“Hoàng thượng, nghe nói gần đây thân thể Hiền Phi không thoải mái, ngài không đi thăm nàng ấy sao?” Đi nhanh lên đi!
Kỷ Vô Cữu không trả lời, mà hỏi một vấn đề khác, “Trong hậu cung này, ngươi chán ghét nhất người nào?”
(chị ghét nhất là anh đó, Cữu Cữu à =))))))))))))))
Kỷ Vô Cữu nhịn xuống cơn tức giận trong ngực, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Ý của Trẫm là, ngươi chán ghét nhất nữ nhân nào?”
“Trang Tần.” Lần này trả lời rất thẳng thắn.
“Vì sao?”
“Mồm miệng nàng ta quá mức lanh lợi, ta nói không lại nàng.”
Kỷ Vô Cữu mỉm cười gật đầu, đứng dậy rời đi.
Đêm đó, Hoàng thượng không lật bài tử, trực tiếp đếm Hàm Quang Điện. Trang Tần vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng, Hoàng thượng đã lâu không đến Hàm Quang Điện của nàng ta. So sánh với chúng phi tần, tư sắc nàng ta không tính nổi bật, tài nghệ cũng bình thường; tuy có miệng lưỡi khéo léo, nhưng chỉ biết cùng người khác tranh luận, mà không phải nói lời khiến người vui vẻ, đương nhiên không làm sao được sủng ái.
Không chỉ thế, Hoàng thượng nghỉ ở Hàm Quang Điện một đêm, còn cho Trang Tần tấn vị, nhất thời trở thành Nhị phẩm Trang Phi, cùng Hiền Phi, Lệ Phi bằng vai bằng vế.
Nhưng mà điều khiến Trang Phi nghĩ mãi không ra là, nghe ý tứ của bệ hạ, nàng ta có thể tấn vị là do Hoàng hậu nương nương nói tốt sao?
Sau khi Lệ Phi nghe được chuyện này, lúc nhìn Trang Phi thì ánh mắt có chút tế nhị, nói chuyện với nàng ta cũng có phần quái gở.
Trang Phi vừa cảm thấy bực mình, vừa không phục. Nàng ta không thẹn với lương tâm, lúc trước làm tuỳ tùng đi theo Lệ Phi cũng ân cần vô cùng, Lệ Phi vẫn luôn xem nàng ta như nô tài mà sai khiến. Hiện tại Lệ Phi chỉ là nghe vài lời đồn đã không có sắc mặt tốt với nàng ta, bây giờ hai người đã ngồi ngang hàng, nàng ấy còn thể hiện uy phong gì trước mình nữa chứ!
Cho nên Trang Phi dần dần cũng không nghe lời Lệ Phi như trước nữa.
Mắt thấy hai người này nội chiến, Diệp Trăn Trăn cười mà không nói.
A, đúng rồi, đàn cóc bằng gỗ tử đàn của Hoàng hậu nương nương rốt cuộc được tặng ra ngoài, một lớn mười hai nhỏ; tổng cộng mười ba con cóc, bày đầy hai cái khay, Trang Phi nhìn thấy liền tái mặt.
Những phi tần khác nhìn thấy phần thưởng hung tàn này cũng hãi hùng khiếp vía, càng thêm quyết tâm cáo trạng với Hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!