Trong lúc nói chuyện, cung kiệu vững vàng dừng lại, thái giám đi theo vén rèm kiệu lên, Hoàng Phủ Nguyệt yên lặng nhướng mày, nàng không khách sáo sải bước ra khỏi kiệu, mơ hồ nghe được ở phía sau truyền đến tiếng cười khẽ.
Nàng giả vờ như không nghe thấy, nhìn quanh bốn phía muốn nhìn xem người này đến tột cùng đem mình đưa đến nơi nào, nhưng vừa nhìn liền ngây ngốc.
Đây là một cung điện riêng biệt, tường đỏ ngói xanh chạm khắc thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân nhưng cung điện vốn nên trang nghiêm khí phách, lại khắp nơi trồng đầy cây hoa màu vàng nhạt, cây hoa từng mảnh từng mảnh, vây quanh cung điện này, gió lạnh gào thét cuốn lên cánh hoa khắp mặt đất, phảng phất như tuyết rơi bay tán loạn một cách xinh đẹp.
Cách đó không xa, có vài người thợ hoa đang ra sức đào hố đem càng nhiều cây hoa trồng vào.
"Thái tử, thật nhã hứng.
" Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một tia run rẩy mà chính mình mới hiểu.
Nơi này, cảnh tượng này, nàng không thể quen thuộc hơn.
Năm đó sau khi biết được thân phận của hắn, nàng vốn đã không muốn gặp lại.
Dù nàng ngu ngốc nhưng biết Thái tử là người cao quý cỡ nào.
Nhưng hắn nói thích nàng, thật sự lúc đó nàng có chút bối rối.
Hắn nói nếu nàng thích ngắm hoa đăng, vậy đến lúc lễ hội đèn lồ ng Thượng Nguyên một lần nữa, lập cả một con phố để cho mỗi nhà đều thắp sáng lên đủ loại hoa đăng, mà nhân vật chính chỉ có hai người bọn họ.
Đêm đó nàng nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, trong lòng có chút ấm áp.
Sau đó hắn nói có kinh ngạc dành cho nàng, chạng vạng sai người khiêng một cái kiệu nhỏ đưa nàng vào Đông Cung.
Trước khi hạ kiệu còn dùng vải sa thạch che mắt cho nàng, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay nàng.
Hắn dán vào bên tai đỏ bừng của nàng nhẹ nhàng nói: chờ đến nơi mới có thể nhìn.
Nàng ngoan ngoãn chờ vải vải tháo xuống, đôi mắt nhìn quanh, cây hoa đón xuân khắp cung điện đung đưa kiều diễm, chỉ thuộc về riêng nàng.
Hắn đứng sóng vai với nàng, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt đẹp đẽ của hắn phảng phất như được phủ một tầng ánh sáng.
Hắn ta hỏi, nàng có thích không?Trong đôi mắt kiêu ngạo không che giấu mang theo một tia thận trọng.
Tại thời điểm đó, trái tim nàng đập nhanh.
Ở mười lăm mười sáu tuổi, nàng không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng phần tâm ý như trân bảo đó làm cho nàng khó có được một thời liều lĩnh lớn mật.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu, truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu , đọc truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu full , Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu full , Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu chương mới