Bên cầu vòm này không có hoa đăng, ánh sáng u ám, chỉ có ánh trăng phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, hình bóng của nàng một nửa ẩn nấp trong bóng tối, một nửa phản chiếu dưới ánh sóng, chung quanh vô cùng yên tĩnh, một người quấy rầy cũng không có.
Nàng ngồi một mình một hồi lâu, may mắn khoác áo ấm dày nhất, bằng không lúc này sợ sẽ đông cứng.
Hai bàn tay nhỏ bé c ắm vào trong tay áo chà xát, nàng vừa định động chân liền có chút tê dại, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Nàng không để ý, cho rằng là người đi ngang qua.
Nhưng tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hết sức nhẹ nhàng phảng phất như sợ dọa đến nàng, sau đó một đôi giày mây nam tính xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng sửng sốt, nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp:- Tiểu cô nương bị lạc đường?Nàng ngây dại, giọng nói này nàng đã lắng nghe trong năm năm.
Hai tay khép lại trong tay áo nhịn không được run rẩy, hàm răng hung hăng cắn môi, một tia mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng.
Tô Nghênh Xuân không muốn ngẩng đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, nàng suýt chút nữa tính toán rút chân chạy trốn!Người nam nhân kia đợi một lát, thấy nàng không nhúc nhích không có đáp lại, mơ hồ cười khẽ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống làm cho nàng không thể không nhìn thẳng vào mặt hắn.
Đó là một mặt nạ Thiên Hồ* xinh đẹp, trên mặt nạ màu trắng vẽ khuôn mặt hồ ly diễm lệ, hai tròng mắt xinh đẹp của nam nhân cách mặt nạ sáng rực.
Nàng siết chặt ngón tay, liều mạng đè nén dao động trong mắt, tận lực bình tĩnh mở miệng nói:"Vị công tử này, nhận nhầm người rồi.
""Không có, ta quan sát nàng hồi lâu.
" Thanh âm của nam nhân còn hơi th ở dốc, hắn không chút do dự đưa tay ra sau đầu, cởi dây buộc kéo mặt nạ Thiên Hồ xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có, tuấn mỹ như thần tiên.
Đôi mắt hoa đào cong cong, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt phảng phất như nước xuân động lòng người, sống mũi thẳng tắp dưới một đôi môi mỏng, màu môi yên nhiên, nàng phảng phất còn nhớ rõ đôi môi kia bá đạo xâm chiếm sự mềm mại của mình như thế nào! Cả người rùng mình, sự mê mang trong mắt nàng nháy mắt phai sạch sẽ, khi nhìn về phía người nọ chỉ còn lại hờ hững.
"Thỉnh công tử tự trọng.
" Nàng đứng dậy lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu, truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu , đọc truyện Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu full , Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu full , Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu chương mới