EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Quần áo Tạ Thời Quyết mang theo lạnh lẽo, từ chỗ Đoạn Hành Dư có thể thấy được cây đèn dầu phía xa, khiến hắn không thể khống chế nhớ tới đêm trung thu ấy, nhớ tới nụ hôn hoang đường kia.
Mấy thứ như thế này không nên nhớ lại, ở trong lồng ngực y, mặt Đoạn Hành Dư càng cảm thấy nóng.
Cuối cùng Đoạn Hành Dư cũng theo Đoạn Hầu hồi phủ, thư pháp đã dạy xong, hắn cũng không còn lý do gì đến vương phủ.
Sau đó hắn liền trốn trong phủ một thời gian, đại môn bất xuất nhị môn bất tiến, ngay cả Lục Minh Chiêu vài lần tới tìm hắn cũng bị chặn bên ngoài.
[Đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến: Nhị môn dùng để chia sân viện thành hai phần nội viện và ngoại viện, nghĩa là người không ló mặt ra khỏi cửa lớn của nhà mình, cũng không tùy ý tiến vào nhị môn ở nơi khác.]
Hắn nghĩ, hắn bệnh rồi.
Kết hợp với thật nhiều chuyện xảy ra trong những ngày qua tạo thành một hồi ác mộng, hắn trằn trọc mơ thấy cảnh tượng ngày xưa ở bên y, lúc nhỏ còn dắt tay nhau không hề có một chút ái muội, đến tận lúc trao nhau nụ hôn kiều diễm, cùng cái ôm đầy nhiệt liệt lại xen lẫn khắc chế.
A Mao nôn nóng chạy vào, mồ hôi đầy đầu, "Công tử! Công tử! Không tốt rồi!"
Đoạn Hành Dư đang ở trên án thư liên tục viết "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!", lúc này hồn mới trở về, hắn ngẩng đầu lên, "Chuyện gì?"
[Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt: Dịch nghĩa - "Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng." Đây là bài thơ Thương Tiến Tửu được Lý Bạch sáng tác khoảng năm Thiên Bảo thứ 11 (752).]
"Thái công tử, Thái công tử đến! Hắn ngất xỉu!"
Đoạn Hành Dư vội vàng buông bút, chạy ra cửa nhìn, thấy Thái Vũ Quân đã được người nâng lên, hai mắt đỏ bừng.
Đoạn Hành Dư nhanh chóng cho người đỡ hắn tiến vào phòng ngủ.
Thái Vũ Quân ghé lên đệm mềm, trên lưng có thương tích, nếu là ngày thường nhất định hắn sẽ oang oang nói bậy, nhưng lúc này hắn lại rất an tĩnh, giống như thú nhỏ cô độc.
Thái Vũ Quân từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân đối với hắn vô cùng cưng chiều, vậy mà lần này lại phạt hắn, tuyệt đối chuyện xảy ra không hề nhỏ.
Đoạn Hành Dư ra hiệu cho hạ nhân lui đi.
Thái Vũ Quân đã cố ý tìm đến hắn, chứng tỏ y tín nhiệm hắn.
Đoạn Hành Dư đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện gì xảy ra?"
Không biết là do khó mở miệng hay gặp vấn đề gì, Thái Vũ Quân vẫn chỉ nhấp miệng, khuôn mặt run rẩy bắt đầu rớt nước mắt.
"Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì ngủ một giấc trước đi, chờ ngươi sẵn sàng thì cùng nói."
Thái Vũ Quân nhìn về phía hắn, hốc mắt ướt át, "Tiểu Dư, ngươi cảm thấy hai người nam nhân...!có thể ở bên nhau không?"
Đoạn Hành Dư kỳ thật đã đoán được, có thể làm Tướng gia phản ứng lớn thế này, cũng chỉ có thể là chuyện đó.
Đoạn Hành Dư còn chưa phản ứng, khuôn mặt bánh bao của đối phương lại suy sụp, "Ngươi cũng cảm thấy không được sao? Chỉ là...!ta biết cậu ngươi cùng Duẫn vương..."
"Có thể." Đoạn Hành Dư nhìn hắn, "Chỉ cần đôi bên tình nguyện, cái gì cũng đều có thể."
Rốt cuộc Thái Vũ Quân cũng không ngăn được nước mắt, "Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, ta không thể tưởng tượng được thế giới không có hắn.
Lúc mới bắt đầu ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không thể tiếp thu, nhưng đến khi hắn không còn vui như trước, bắt đầu trốn tránh ta, không cùng ta nói chuyện, trong lòng ta cảm thấy rất đau đớn."
"Ta chịu không nổi.
Ta tưởng tượng đến sau này có thể hắn sẽ có vợ con, liền càng cảm thấy khó chịu.
Chúng ta đã tính toán đời này không cưới thê nạp thiếp, nhưng...!không hiểu sao chuyện này vẫn có thể truyền đến lỗ tai cha ta cùng cha hắn."
Thái Vũ Quân nghẹn ngào vừa nói vừa đứt quãng, "Cha ta thương ta, chỉ đánh ta vài gậy, nhưng ta không biết hắn bây giờ thế nào rồi, ngươi giúp ta đến thăm hắn được không? Được không?"
Đoạn Hành Dư trấn an hắn, lại tự mình đi đến phủ đệ Hữu thừa tướng một chuyến, nhưng hắn vẫn bị chặn lại ở cửa, quản gia cũng biết lần này hắn đến là vì chuyện gì, chỉ nói, "Chỉ cần công tử không hồ đồ, Tướng gia vẫn sẽ thương tiếc cho công tử."
Thái Vũ Quân là lén chạy ra, nhưng kinh thành to lớn, hắn có thể đi được mấy chỗ, Tướng gia cũng không phái người đem hắn bắt về.
Hắn ở lại Hầu phủ coi như còn sung sướng hơn một chút, chỉ là trong lòng vẫn còn buồn bực bất bình.
Nguyên nhân không phải từ hắn, mà là vì Lâu Tri Muội.
Hắn suốt ngày ngồi ngẩn ngơ, cứ một chốc là lại không nhịn được rơi nước mắt, nhiều ngày qua không ngày nào là đôi mắt không sưng.
Đoạn Hành Dư thật sự lo lắng, chính mình cũng không thể vào phủ Hữu tướng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể phó thác cho một người.
Hắn phái người truyền thư đến phủ Ngọc vương, đầu bên kia cũng không trì hoãn, lập tức đi đến Lâu phủ, sau khi trở về thì tức khắc hồi âm, còn mang đến thư Lâu Tri Muội tự tay viết.
Tạ Thời Quyết vừa đem thư từ giao cho Thái Vũ Quân, đến tối, người của phủ Tả tướng liền tới, vẫn là Tướng gia tự mình đến.
Trong chốc lát có rất nhiều người ùa vào tiểu viện của Đoạn Hành Dư, hắn cùng Tạ Thời Quyết đem Thái Vũ Quân bảo hộ phía sau.
Tướng gia một mình tiến đến, thấy dáng vẻ này của nhi tử, cũng không đành lòng trách móc nặng nề, "Quân Nhi, ở chỗ này mấy ngày, có nhớ nhà không?"
Thái Vũ Quân hít mũi, không muốn trả lời.
"Nương ngươi đi sớm, cha nghĩ, có phải cha không dạy ngươi tốt, nên ngươi mới như thế..."
Hốc mắt Thái Vũ Quân đỏ lên, hắn như rống lên, "Không phải! Không phải tại cha, là tự ta, là do ta không khống chế được chính mình..."
Sau một lúc lặng im, Đoạn Hành Dư thấy trong đám người yên lặng rơi lệ còn có Tần Vân Uyển.
"Cùng cha về nhà đi."
Tướng gia cũng không sợ người ngoài chê cười, ông nói Hữu tướng đã tự mình đến phủ thượng cùng ông bàn chuyện, rốt cuộc hai người đã cùng nhau nhất trí thành toàn ý nguyện cho hai đứa nhỏ.
Cuối cùng sau những ngày này Thái Vũ Quân cũng đã nở nụ cười lần đầu tiên.
Đoạn Hành Dư không dám nghĩ, Hữu tướng tự mình tới cửa như vậy, xem ra Lâu Tri Muội cũng nỗ lực không ít.
Sau đó đám người tan hết, rất nhiều người chỉ coi như đây là một vở kịch hay.
Nhưng một màn này cũng đã chôn xuống lòng Đoạn Hầu một hạt giống.
Đoạn Hành Dư ngồi ở hành lang, nhìn Tạ Thời Quyết đứng bên cạnh.
Sau khi trở thành Vương gia, tựa hồ hắn càng trở nên tuấn lãng.
Lúc lâu sau, Tạ Thời Quyết than một tiếng, "Đừng nhìn ta như vậy."
Hắn vươn vai, "Dư Nhi, bọn họ có thể tu thành chính quả, ta thật vui mừng cho họ.
Nhưng hơn cả thế, ta lại hâm mộ bọn họ, ngươi biết không?"
"Chỉ là nhìn đến Thái Vũ Quân, ta lại nghĩ, thật sự quá khổ, ta không muốn làm ngươi khóc."
Suy nghĩ của hắn lộn xộn, lời nói cũng lộn xộn.
"Rõ ràng ngay từ bước đầu tiên ta đã không thành công." Tạ Thời Quyết cười khổ, "Ngay cả cơ hội đối kháng với những cản trở bên ngoài cũng không có.
Quá buồn cười."
Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội là cùng một loại, trước đó Đại phu nhân cũng đã nói qua, Đoạn Hầu tựa hồ cũng phát hiện ra gì đó, rốt cuộc cũng đã gây áp lực cho hắn.
Ngô Đồng uyển, Đoạn Hầu ở lại nơi này dùng bữa tối, gọi cả Đoạn Hành Dư ra dùng bữa.
Trên bàn cơm.
Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương, truyện Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương , đọc truyện Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương full , Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương full , Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương chương mới