Hốt Giác đã đến nơi này, nhìn tường thành khiến cho người ta rung động ngày xưa, bây giờ lại rách nát tả tơi, trong lòng Hốt Giác bỗng nhiên trào dâng cảm giác may mắn không rõ tên, may mắn mình đi đúng hướng, bằng không e rằng bây giờ mình cũng biến thành tù nhân rồi. Lúc này mấy người Đa Đoạt đang ngồi trong đại điện của hoàng cung Khoa Nhĩ Mạn, đương nhiên, bọn họ đều ngồi ở bên cạnh, vương vị kia, không một ai dám ngồi vào, Hốt Giác bước từng bước đến. Advertisement “Tham kiến Đa tướng quân…” “Ồ… vương gia Hốt Giác, ngài đến rồi”. “Vâng, vừa nhận được tin của ngài, ta lập tức đến đây”. “Bây giờ Cát Á Tư Thản đã bị quân ta chiếm giữ, phần lớn dân chúng cũng đã được di chuyển đến vùng đất phía bắc của Hoa Hạ, không biết vương gia Hốt Giác có suy nghĩ gì chăng?” “Chuyện này…” Hốt Giác cũng ôm một bụng đắng chát, nhưng lại không nói ra được, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, người Trung Nguyên này lại trực tiếp dời dân chúng của Khoa Nhĩ Mạn đi, không có dân chúng, mình còn làm đại hãn gì nữa. “Đa tướng quân, ngài yên tâm, chỉ cần ta có thể trở thành đại hãn, cho dù ở nơi nào, ta đều sẽ hết lòng trung thành với Hoa Hạ”. Đa Đoạt khẽ gật đầu.
“Được lắm, vương gia Hốt Giác quả nhiên là người thông minh, không giống Bái tướng vô sỉ kia, vậy mà bảo ta giết ngươi, lập ông ta làm đại hãn, nhưng trước giờ người Trung Nguyên ta lấy chuyện trung thực giữ chữ tín, tôn trọng hiệp ước đồng minh làm nhiệm vụ của mình, sao ta có thể làm ra loại chuyện đó, vì vậy ta giúp ngươi… tiêu diệt cửu tộc của ông ta rồi”. Toàn thân Hốt Giác không nhịn được run cầm cập. “Cảm ơn… Đa tướng quân tin tưởng, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài”. “Tốt, trước mắt Khoa Nhĩ Mạn như rắn mất đầu, lòng người tan rã, chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng lựa chọn ra đại hãn mới, ta rất coi trọng ngươi, nhưng có thể ngồi lên vị trí này hay không, vậy phải xem bản thân ngươi rồi”. “Đa tướng quân, ngài nói xem, ta phải làm như thế nào?” “Mặc dù ngươi là hoàng tộc của Khoa Nhĩ Mạn, nhưng dù sao ngươi cũng phản bội đại hãn, e rằng có rất nhiều người không phục ngươi, vì vậy ngươi phải làm chút gì đó để cho dân chúng Khoa Nhĩ Mạn nhìn thấy mới được”. “Đa tướng quân, ý của ngài là?” “Dẫn binh cứu viện Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt, ngài có thể nói với tất cả mọi người, ngài không hề phản bội đại hãn, ngài chỉ không muốn có càng nhiều bách tính bị cuốn vào chiến tranh, ngài chính là đấng cứu thế của Khoa Nhĩ Mạn, quang minh chính đại trở thành đại hãn…” “Nhưng…nhưng ta dẫn binh mất bao lâu như vậy, bọn họ sẽ tin ư?” “Bọn họ tin hay không không quan trọng, quan trọng là…ngài có thể đưa ra một lí do đáng tin”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!