Trong nháy mắt Thạch Duệ Khải đã nổi tiếng khắp trời nam đất bắc. Đầu tiên là video clip vợ ngoại tình bị đưa ra ánh sáng, kế tiếp là những
cảnh nóng của bản thân ông cũng được tuôn ra trên blog.
Hạ Miên thật sự không hiểu rõ về việc này cho lắm. Không biết có phải là Thạch Duệ Khải làm mích lòng quá nhiều người hay không, nên vào thời khắc mấu chốt này lại có người cố ý giậu đổ bìm leo.
Thạch Duệ Khải không liên lạc với Hạ Miên nữa, điện thoại công việc
hay cá nhân cũng không gọi được. Người thì lại càng không có tin tức gì.
Trong nhất thời, tất cả nhà họ Thạch đều trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Viên Uyển Linh đơn giản trốn ra nước ngoài để tránh cảnh
đầu sóng ngọn gió, chỉ có Thạch Duy Nhất đang đóng phim thì bị giới
truyền thông ép đến không thể thối lui.
Khắp nơi trên truyền hình và báo chí đều là gièm pha nhà họ Thạch. Hạ Miên nhìn nữ chính trong clip nóng với Thạch Duệ Khải rất quen mặt. Cô
chăm chú nhìn hồi lâu mới phát hiện ra chút manh mối. Cô hơi khiếp sợ
phát hiện cô gái đó có đôi nét giống với Diệp Tuần mẹ cô.
Có rất nhiều clip nóng của Thạch Duệ Khải bị tuôn ra, xem ra người đã cài bẫy ông quả nhiên là muốn kéo ông rớt xuống hoàn toàn. Có điều là
nữ chính được thay đổi rất nhiều, nhưng mỗi người đều có chút bóng dáng
của Diệp Tuần.
Tâm tình Hạ Miên thật vô cùng phức tạp, tuy thấy được một mặt xấu xí
kinh tởm của cha mình, nhưng cũng khiến cô khó hiểu được tâm tư của
Thạch Duệ Khải. Nếu vất vả lắm mới kết hôn được với Viên Uyển Linh, vậy
tại sao lại cô quạnh để bà ngoại tình? Vất vả lắm mới đón Thạch Duy Nhất về, tại sao lại tỏ thái độ lạnh lùng với cô ta?
Còn tìm những phụ nữ có dáng vẻ hao hao giống Diệp Tuần là sao? Là
bởi vì sau khi mẹ chết đi mới khiến ông bất chợt hiểu ra rằng mẹ tốt
biết bao và càng nhớ đến mẹ ư?
Hạ Miên càng thêm khinh bỉ những việc làm này của Thạch Duệ Khải. Nhà họ Thạch rơi vào tình cảnh ngày hôm nay không đáng được bất cứ ai
thương hại.
Chuyện Thạch Duệ Khải vừa bùng phát thì Bạc Cận Yến ngược lại rất chú ý đến việc Hạ Miên có gặp mặt ông hay không. Có lẽ nhất định rằng Thạch Duệ Khải sẽ không tạo thêm scandal tình ái trong tình cảnh đầu sóng
ngọn gió này. Nên cũng chỉ có Thạch Duy Nhất gọi điện thoại vài lần muốn nói chuyện với Bạc Cận Yến thôi. Hạ Miên nhướng mày nhìn dãy số trên
màn ảnh một cách đầy thâm ý.
Số điện thoại của Thạch Duy Nhất rất đặc biệt, có số đuôi là bốn số
một. Dường như cô ta rất cố chấp với mấy con số “một” này vậy.
Bạc Cận Yến chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu xử lý
công việc của mình. Hạ Miên ôm cổ anh từ phía sau và khẽ hỏi “Không nghe sao? Hiện tại chắc cô ta rất cần anh an ủi.”
Bạc Cận Yến không nói lời nào, ngón tay thon dài tiếp tục gõ trên bàn phím.
Hạ Miên vùi vào cổ anh, đôi môi vuốt ve làn da mát lạnh của anh, giọng nói rủ rỉ “Sợ em ghen à?”
Ngón tay Bạc Cận Yến dừng lại, trở tay cầm lấy cổ tay láng mịn của cô kéo vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi anh.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của cô, giọng nói lành lạnh
“Hiện tại cô ta rất yếu đuối, nếu như anh xuất hiện thì sau này cô ta sẽ càng lệ thuộc vào anh hơn.”
Hạ Miên trầm mặc nhìn anh, đối với chuyện của Thạch Duy Nhất, trong
lòng cô luôn cảm thấy hơi áy náy. Dù sao hai cô cũng là chị em, cô ta
lại …. Nhà họ Thạch rơi vào tình cảnh này sợ rằng nội tâm của cô ta cũng sụp đổ thôi.
Một tuần sau Hạ Miên gặp Thạch Duệ Khải, cô bất ngờ vì Thạch Duệ Khải hẹn cô ra ngoài vào lúc này. Rõ ràng cô cũng chỉ là “thế thân” của Diệp Tuần mà thôi, có gì không giống với mấy người kia chứ?
Điều không giống có lẽ là cô may mắn không phải là nữ chính trong phim nóng của ông thôi.
Thạch Duệ Khải ngồi trong chiếc Mercedes màu đen, cả người không có
vẻ phấn chấn đắc ý như ngày thường, nhướng mắt nhìn cô “Có thời gian
rãnh không?”
Hạ Miên đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn ông, cuối cùng khom lưng lên xe.
Thạch Duệ Khải đưa Hạ Miên về khu nhà khi xưa khiến cô vô cùng khiếp
sợ! Hơn nữa nơi này vẫn còn giữ nguyên hiện trạng, ngay cả vị trí đồ
dùng trong nhà vẫn y như trong trí nhớ lúc cô còn bé thơ.
Từ lúc bắt đầu vào cửa cả người Hạ Miên đã không thoải mái, hai chân cũng mơ hồ run lên khi bước trên sàn gỗ.
Cô quan sát nơi sàn nhà mà mẹ mình từng nằm thật lâu rồi mới nhanh
chóng chuyển mắt đi, tay chân lạnh buốt. Cô bất ngờ phát hiện ra Thạch
Duệ Khải đang nhìn mình chăm chú như có điều suy nghĩ.
“Đây là nơi tôi và vợ trước của tôi đã từng sống.” Thạch Duệ Khải mệt mỏi ngồi vào ghế salon, ánh mắt thảm đạm nhìn từng góc phòng, trên
gương mặt ông mang theo vài phần cô đơn và có chút sầu não.
Hạ Miên không muốn nhìn dáng vẻ giả tạo này của ông, chỉ ngồi một bên ngẩn ngơ nhìn bức tranh trên tường.
“Tôi rất yêu vợ trước của mình.” Bỗng Thạch Duệ Khải cất lời, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hạ Miên.
Hạ Miên nhíu mày, chỉ có thể ra vẻ chú tâm, nhưng trong lòng lại buồn nôn từng cơn.
Tất cả những hành động của Thạch Duệ Khải thật là một sự khinh nhờn đối với chữ “yêu”.
Thạch Duệ Khải còn nói “Diệp Tuần là một phụ nữ tốt, thời điểm Diệp
tướng quân tác hợp cho chúng tôi thì bà ấy mới vừa thất tình. Tôi biết
trong lòng bà ấy có người khác, nhưng vẫn cười bà ấy. Vì tôi muốn được
cả danh và lợi.”
Hạ Miên siết chặt nắm tay, rủ mặt xuống để che đi sự chán ghét. Suy
đoán của mình là một chuyện, chính miệng Thạch Duệ Khải thừa nhận lại là một chuyện khác.
“Nhưng việc ở rể xưa nay đều không được tôn trọng.” Thạch Duệ Khải
cười cười tự giễu, Hạ Miên nhạy cảm bắt được sự căm hận chợt lóe lên
trong mắt ông, chỉ nghe ông khàn giọng tiếp tục “Cho dù là Diệp tướng
quân coi trọng tôi, nhưng trong mắt người khác tôi cũng như một tên ăn
bám, dựa vào địa vị của Diệp gia. Trước mặt Diệp tướng quân thì bọn họ a dua nịnh hót, sau lưng thì lại trưng ra một vẻ mặt khác.”
Hạ Miên liếc nhìn ông, sự tàn nhẫn trong mắt đủ để chứng minh cơn
phẫn nộ của ông. Có lẽ những lời dư luận và đồn thổi ngay lúc đó quả
thật khiến ông chịu không ít nhục nhã và uất ức, thế nhưng cũng đều do
ông lựa chọn không phải sao?
Trước khi cưới Diệp Tuần, ông nên chuẩn bị sẵn sàng.
Thạch Duệ Khai châm điếu thuốc, vòng khói trắng khiến gương mặt ông
mờ mờ, ngay cả tiếng nói cũng hơi khàn khàn không rõ: “Nhưng đây là tôi chọn, tôi chấp nhận. Tôi rất có lỗi với Diệp Tuần. Năm ấy khi vừa kết
hôn tôi chưa quên được Uyển Linh, luôn vươn vấn không dứt với bà ấy, bà
ấy là mối tình đầu của tôi, tôi… không nhẫn tâm được.”
Hạ Miên nhìn ông mỉa mai, không nhẫn tâm được à? Trái lại có thể quyết giết chết Diệp Tuần và giết chết Diệp Tử?
Cô không nghe nổi nữa, bỗng đứng dậy. Thạch Duệ Khải đang kẹp lấy điếu thuốc từ từ ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Hạ Miên kiềm chế cơn giận trong lòng, cố hết sức bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi đến phòng vệ sinh.”
Thạch Duệ Khải quan sát cô, Hạ Miên không dám tiếp tục nhìn ông, cô
sợ cơn tức giận trong lòng mình sẽ không cẩn thận lộ ra ngoài.
Lúc Hạ Miên từ trong phòng vệ sinh đi ra thì thấy Thạch Duệ Khải nằm
trên ghế salon nhắm mắt suy tư, hơi thở đều đặn như đã ngủ thiếp đi. Cô
đứng ở cuối hành lang nhìn ông hồi lâu, rồi cẩn thận đẩy ra cửa phòng
bên kia.
Đó là phòng sách của Thạch Duệ Khải, Hạ Miên không biết hiện tại có
thay đổi hay không. Có lẽ chẳng thể tra được gì có ích, nhất định ông đã ở chung với Viên Uyển Linh, làm sao còn để lại đồ quan trọng ở nơi này.
Hạ Miên bất ngờ phát hiện ra một chiếc laptop, tim cô giật thót lên tận cổ, Hạ Miên chưa từng khẩn trương đến vậy bao giờ.
Có thể một giây sau Thạch Duệ Khải sẽ đẩy cửa bước vào, có lẽ ông sẽ
ra tay độc ác với cô lần nữa vì bị phát hiện. Nhưng Hạ Miên không lo
được nhiều vậy, cô run rẩy đưa tay nhập mật khẩu, theo trực giác nhập
vào sinh nhật của Diệp Tuần.
Quả nhiên là vào được.
Tâm tình Hạ Miên càng thêm phức tạp.
Lúc cô tìm đồ hơi lộn xộn, lòng tay nắm lấy con chuột cũng tiết ra mồ hôi, chỉ mở một văn bản thôi mà cũng trượt nhiều lần.
Khi tìm được thứ cần tìm, Hạ Miên cũng không dám tin vào hai mắt của
mình, cô nhanh chóng tháo chiếc USB móc trên chùm chìa khóa của mình và
chép tài liệu vào đó.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, càng ngày càng gần, càng ngày càng nặng.
Hạ Miên cất kỹ bản copy, cắn chặt hàm răng, rồi kéo cửa ra chạm mặt với Thạch Duệ Khải.
Thạch Duệ Khải nhìn cô cũng không lập tức chất vấn.
Hạ Miên bình tĩnh tự nhiên trong tầm mắt yên ắng của ông: “Thấy ông
ngủ thiếp đi, nên tôi đi đến phòng sách của ông tìm quyển sách xem để
giết thời gian.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thạch Duệ Khải thu hồi lại chút xíu: “Cũng chỉ có sách chuyên môn thôi, cô không có hứng thú đâu.”
Hạ Miên giả vờ nhẹ giọng cười: “Đúng vậy, nhìn tên sách thôi cũng khiến đầu óc tôi choáng váng rồi.”
Thạch Duệ Khải không tiếp lời, nội tâm Hạ Miên vừa mới bình tĩnh lại
bắt đầu bồn chồn. Cô cảnh giác nhìn lom lom vào từng cử chỉ hành động
của Thạch Duệ Khải, trong đầu không kềm được nhớ lại sau buổi tan trường ngày lễ tình nhân.
Một mảng máu đỏ to lớn hiện ra trong đầu cô lần nữa.
Thạch Duệ Khải bỗng cất bước đi về phía cô. Hạ Miên hoảng hốt, trong
nháy mắt gương mặt không còn chút máu, lui về sau một bước dài.
Thạch Duệ Khải cũng không dừng lại, mặt vẫn như thường đi đến gần cô.
Bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của ông từ từ giơ lên. Con ngươi
của Hạ Miên co rút dữ dội, nhìn bàn tay ông cách mình càng ngày càng
gần, càng ngày càng gần…
“Cô….”
“A!” Ký ức bé thơ dao động nghiêng ngả trong đầu cô. Máu tươi, khuôn
mặt tái nhợt của Diệp Tuần và những mảnh kiếng vỡ lúc xảy ra tai nạn xe
đâm vào cơ thể đau đớn.
Hạ Miên sợ hãi thét lên, ôm chặt lấy đầu mình, trong thoáng chốc
dường như thấy được vẻ mặt kinh ngạc rõ ràng của Thạch Duệ Khải.
“Đừng giết tôi.” Hạ Miên che đầu nói khe khẽ, tiếng nói cô không rõ,
giống như là tiếng nức nở hay là sự sợ hãi phát ra từ linh hồn sâu thẳm. Cô không biết mình có thét ra miệng hay không? Nhưng Thạch Duệ Khải
không có đến gần cô hơn nữa, ngay cả đụng chạm nho nhỏ cũng không có.
Toàn thân Hạ Miên lạnh buốt run rẩy như bị ngâm trong nước đá dưới trời đông giá rét, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Cô hận Thạch Duệ Khải, nhưng cũng sợ ông. Lúc năm tuổi đã thấy được
bộ mặt tanh máu ghê tởm, gương mặt dữ tợn của Thạch Duệ Khải đã ăn sâu
bén rễ trong đáy lòng cô từ lâu.
“Con thật sự là Diệp Tử…” Hạ Miên như nghe được tiếng cười tự giễu
của Thạch Duệ Khải. Ông tựa lên vách tường không xa tự độc thoại “Ba
biết mà, ba đã biết ngay từ lúc con bước vào nhà. Ngay cả phòng vệ sinh ở đâu, ba không nói con cũng biết…”
Hạ Miên run rẩy che miệng lại, ngồi xổm trên mặt đất không ngừng thở hỗn hển.
Thạch Duệ Khải nhắm chặt mắt lại, thở thật dài “Cũng tốt, có thể giảm bớt tội lỗi của ba.”
Ông mở mắt ra lại nhìn Hạ Miên, giọng nói nặng nề: “Hiện trường tai
nạn xe cũng không tìm thấy thi thể, ba đã sớm cảm thấy kỳ lạ. Khi vừa
thấy con ở dạ tiệc, ba đã bắt đầu hoài nghi. Cho nên mỗi lần nhắc đến
Diệp Tuần với con, ba đều quan sát phản ứng của con.”
Hạ Miên kinh ngạc trợn to mắt, quả nhiên là ông vẫn luôn ngụy trang. Vậy giờ ông….
Gương mặt sắc bén của Thạch Duệ Khải bị bóng râm phủ lên một màu sắc
đáng sợ. Ông cúi mắt nhìn Hạ Miên từ trên cao, đôi môi mấp máy: “Cho nên hôm nay mới dẫn con đến đây, chỉ là muốn xác định cuối cùng con có phải là Diệp Tử hay không. Hiện tại đã không còn nghi ngờ gì nữa.”
Đôi môi Hạ Miên mím thật chặt, da đầu cũng sởn gai ốc, cô không biết
tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Thạch Duệ Khải muốn giết cô diệt khẩu
sao?
Thạch Duệ Khải nhìn cô chăm chú, ánh mắt tối u khó phân biệt, ông
bỗng giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên đầu Hạ Miên, trong giọng nói có một
sự đau thương mà Hạ Miên nghe không hiểu: “Diệp Tử, mẹ của con thật sự
bị ba đẩy xuống lầu. Năm đó quả thật ba cũng đã có lòng độc ác muốn giết con để chấm dứt hậu hoạn. Nhưng tất cả đều có nguyên nhân, việc đã đến
nước này, ba cũng sẽ nói cho con biết hết tất cả.”
Hạ Miên không rõ câu “việc đã đến nước này” trong miệng ông là muốn cho cô chết được rõ ràng sao?
Ngôi biệt thự trống trải yên tĩnh như cái chết. Hạ Miên hoảng sợ nhìn Thạch Duệ Khải, nghe ông cất lời từng câu từng chữ “Thật ra thì, con
không phải là…..”
Cửa bỗng vang lên tiếng mở khóa, ổ khóa cũ kỹ không quá trơn tru, nên phát ra từng tiếng động lạch cạch chói tai. Hạ Miên nhìn trân trân vào
cánh cửa, không biết lúc này ai sẽ xuất hiện.
Thạch Duệ Khải cũng nhíu mày, dường như ông cũng rất bất ngờ với việc có người đột ngột xuất hiện tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!