Bóng đêm dày đặc, thành thị ngoài cửa sổ dần chìm vào im lặng, một ngày kinh hồn bạt vía cứ thế hành quân lặng lẽ. Nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh ngủ an ổn, Bạc Cận Yến mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lời của bác sĩ Lộ xế chiều còn quanh quẩn trong đầu, anh vô cùng lo lắng Hạ Miên sẽ có thể xuất hiện những loại phán đoán kia, ngay cả nằm mơ anh cũng mơ thấy cô rời đi không quay đầu lại.
Đêm đó hành động cấu vô ý thức của cô gây sợ hãi cho anh, tỉnh lại cũng một thân mồ hôi lạnh.
Bạc Cận Yến biết mình xảy ra vấn đề, giống như năm năm trước…
Năm năm trước Hạ Miên rời đi, anh cho là mình có thể tìm được cô, sau đó sắp xếp chu đáo cuộc sống của cô và tương lai, nhưng vẫn là bỏ lỡ. Anh không tìm được nơi Hạ Miên đi, khi đó anh mới biết được thì ra là thế giới lớn như vậy, nhưng mất đi một người toàn thế giới lại như cô độc.
Cuộc sống của anh hoàn toàn yên tĩnh im ắng.
Cảnh ngộ từ nhỏ khiến cho thế giới màu xám tro của anh bị đè nén, anh chỉ mãi sống ở trong thế giới của bản thân, cho đến khi Hạ Miên xuất hiện, cô lớn lên cùng với anh. Nhưng dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn cô ẩn náu, bên trong là sự bất lực và yếu đuối, khiến anh đã thấy được bản thân mình.
Trong mắt người ngoài anh đáng được hâm mộ, ăn ngon mặc đẹp, có gia cảnh tốt. Nhưng mà không ai nhìn thấy nội tâm chân thật của anh dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng, ngay cả Hạ Miên cũng không thấy được.
Anh không thích nói chuyện không có nghĩa là anh không cần người khác quan tâm. Anh cô đơn quá lâu, mẹ ích kỉ đến nỗi chỉ muốn lợi dụng anh, cha ruột cũng giống vậy chỉ muốn lợi dụng anh báo thù.
Anh biết chân tướng tội ác xấu xí này sớm hơn Hạ Miên rất nhiều năm, những năm này, anh chịu đựng đầy đau khổ, nhưng anh không thể nói với ai. Không có gì ngoài tính cách ngoài trầm muộn lạnh như băng của anh, anh không thể tin tưởng ai.
Thế giới này thật sự quá thối nát, người thân nhất của anh còn như thế, anh còn có thể tin tưởng ai nữa?
Anh cướp đi tất cả thuộc về Hạ Miên, không có ai biết anh tự trách mình biết bao. Anh tận mắt nhìn thấy cảnh ngộ bi thảm của Hạ Miên ngủ ở cô nhi viện, anh biết thân phận thật sự của Hạ Miên nhưng vẫn không tài nào nói được như cũ.
Người mà anh yêu thương, lại bởi vì chính mình nhận hết đau khổ.
Đáng xấu hổ chính là, anh ích kỷ, anh muốn vĩnh viễn chiếm lấy Hạ Miên, không thể liều lĩnh một chút xíu nguy hiểm nào để mất đi cô.
Mẹ lần lượt đe dọa, Bạc Cận Yến nôn nóng bất an, anh không bảo vệ được người con gái mình yêu, anh chỉ là cậu bé mười chín tuổi, anh không có lực lượng to lớn và chống lại Vệ Cần.
Khi đó anh cực kì nóng nảy, giống như bờm sư tử bị chọc giận, nội tâm cất chứa một cơn lửa giận gần như muốn bộc phát.
Cho đến khi Hạ Miên hoàn toàn biến mất ở thế giới của anh, con thú hoang anh giấu ở đáy lòng kia cuối cùng đã cắn nuốt tất cả lý trí của anh.
Cũng không ai biết công tử của Bạc thị trưởng từng ở trại an dưỡng hai năm. Khi đó anh càng thêm trầm mặc, suốt hai năm không nói câu nào với bất kì ai. Chỉ cần có người nhích tới gần anh, anh sẽ không khống chế nổi cơn điên dại. Thậm chí từng có phát sinh hành động nguy hiểm thương tổn người khác.
Chữa trị thật lâu, anh mới dần dần hồi phục một chút, nhưng mà thời gian dài không giao tiếp với người khiến cho anh sinh ra trở ngại ngôn ngữ nhất thời. Sau lại nói chuyện càng thêm ít, mọi người không biết cho là anh từ nhỏ tự kỷ, dù thế nào đi nữa khi còn bé anh cũng không thích cười không thích nói chuyện.
Sau khi xuất viện anh liền chuyển khỏi Bạc gia, sống một mình. Hai năm anh phát bệnh, Thạch Duy Nhất vẫn theo bên anh không tách không rời. Có lần Bạc Cận Yến suýt nữa bóp chết cô ta, lúc phát bệnh còn từng dùng cái chén đập đầu cô, đến bây giờ trên trán cô còn để lại vết sẹo mờ nhạt.
Sau này Thạch Duy Nhất ở bên cạnh anh là bởi vì chuyện này, trong lòng Bạc Cận Yến có mấy phần áy náy đối với cô ta, mỗi lần đều không thể nói ra lời tuyệt tình.
Sau thấy Hạ Miên quảng cáo công ích trong TV khiến anh kinh ngạc thật lâu. Khi đó gần như trái tim cũng ngưng đập, chăm chú xem tivi. Anh nhìn gương mặt năm năm chưa từng gặp lại, toàn thân cũng khó tự kiềm chế run rẩy lên.
Cuối cùng Hạ Miên của anh cũng trở lại.
Anh biết mình vốn chính là kẻ điên, yêu quá điên cuồng, nội tâm tối tăm cố chấp. Loại yêu này của anh tồn tại trên người cũng sẽ khiến cho người ta e ngại. Nhưng Hạ Miên là điều duy nhất anh nhớ nhung, anh không buông ra, cũng không bỏ được.
Dùng hết mọi biện pháp ép cô ở lại bên mình, anh cũng thật hèn hạ. Khinh bỉ Vệ Cần không chừa thủ đoạn nào, nhưng chính anh cũng xấu xa như bà. Biết rõ trong lòng Hạ Miên dao động bất định, nhưng vẫn bướng bỉnh không cho cô bất kì cơ hội né tránh.
Cuối cùng cũng như nguyện giữ cô ở bên người, nhưng trong lòng vẫn là bất an.
Sợ cô rời đi, sợ cô chạy thoát, anh chỉ có cô, nhưng bên người cô vẫn còn Mạc Bắc rất tốt… Cô không phải là anh, không cố chấp như anh, cũng không phải là không thể không có anh.
Huống chi anh còn là con kẻ thù của cô.
Trong lòng Bạc Cận Yến phiền não bất an, nhưng anh giả vờ trấn định, chẳng bao giờ lộ ra một chút đầu mối. Chuyện như vậy anh đã quá mức quen thuộc, có thể thuận lợi lừa gạt bất cứ kẻ nào, nhưng buổi tối anh đều ngủ không yên, rất sợ mở mắt ra Hạ Miên liền biến mất không thấy nữa.
Biết Hạ Miên có con, anh cho là mình nên thở phào nhẹ nhõm rồi. Nhưng cơn ác mộng bắt đầu, đêm muộn anh cũng sẽ gặp một chút cảnh ly kì quái lạ trong mơ. Trong mơ cũng không ngoại lệ đều là Hạ Miên rời đi, cô chỉ trích mẹ của anh, chỉ trích anh lừa gạt, chỉ trích tình yêu của anh đáng sợ và điên cuồng.
Thế nào Bạc Cận Yến cũng không ngờ mình lại phát bệnh, suýt chút nữa anh đích thân giết chết Hạ Miên của anh.
Anh sợ, càng thêm lo lắng bất an, anh lấy cớ đi công tác đi trị liệu, lại không ngờ tới Bạch Thầm sẽ vì muốn thử thách Mạc Bắc mà bắt cóc Hạ Miên, may là anh vẫn sắp xếp người đi theo Hạ Miên, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Nhưng trị liệu chậm trễ, anh không biết mình có thể chuyển biến xấu hay không…
Bạc Cận Yến đưa tay lên vuốt ve gương mặt Hạ Miên, rất lưu luyến ngửi mùi trên cơ thể cô, tình yêu của anh bệnh hoạn như vậy, sẽ dọa đến Hạ Miên không? Anh nhất định phải cho đứa bé một người cha khỏe mạnh, cho Hạ Miên một tình yêu bình thường.
Đứa con thứ hai của bọn họ sắp ra đời rồi, anh muốn bù đắp thiệt thòi cho Hạ Miên và thiếu sót cho Diệc Nam, không thể lại khiến gia đình này xuất hiện bất kì gợn sóng nào.
Bạc Cận Yến vừa định ngủ thì cảm giác được cả người phụ nữ bên cạnh đột nhiên run lên. Thoáng chốc Hạ Miên mở mắt ra, hơi thở rối loạn, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng nhợt nhạt, hiển nhiên là gặp ác mộng.
Bạc Cận Yến vội vàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt xuôi theo mái tóc dài của cô: “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”
Hạ Miên nhìn tới anh mới thở ra, cái trán ươn ướt cọ ở trên ngực anh: “Thấy ác mộng.”
Trái tim Bạc Cận Yến đột nhiên thắt chặt, phức tạp cúi đầu nhìn cô.
Hạ Miên nhắm hai mắt khẽ nói: “Mơ thấy không còn con, có lẽ là bị Bạch Thầm dọa sợ.”
Bạc Cận Yến khẽ nhíu mày, Hạ Miên lại không nói thêm gì nữa, hai tay chỉ vòng chặt cái eo rắn chắc của anh, nghiêng tai lắng nghe nhịp tim đập ổn định của anh rồi lần nữa chìm vào đêm mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau Hạ Miên phát hiện Bạc Cận Yến không đi đến công ty, sáng sớm rời giường lại nhìn thấy anh và Diệc Nam lắp ráp trò chơi máy bay ở trong phòng khách. Thấy cô đi ra ngoài, Bạc Cận Yến đứng dậy khoác thêm áo khoác cho cô: “Coi chừng bị lạnh, buổi sáng gió lớn.”
Hạ Miên mím môi cười: “Em đi làm bữa ăn sáng cho mọi người.”
“Mẹ thật lười, ba đã sớm làm xong rồi.” Diệc Nam chu cái miệng nhỏ nhắn lên, chê bai nhìn Hạ Miên, “Còn nữa hình như mẹ mập, mẹ cũng không sợ ba không bế được mẹ sao?”
Hạ Miên lúng túi cúi đầu liếc nhìn eo của mình, hình như là to chút, cũng không biết có phải tâm lí ảnh hưởng hay không.
Bạc Cận Yến giơ tay lên ôm ở vai cô, vừa đặt nụ hôn trấn an ở trên trán cô: “Nếu em là mập, anh và em cùng nhau mập, không chê em.”
Hạ Miên còn chưa kịp nói chuyện, Diệc Nam liền thở dài một tiếng: “Ba, ba là hôn quân, con không bao giờ muốn ba mập và mẹ mập đâu!”
Hạ Miên và Bạc Cận Yến bị thằng nhóc trêu cười, dường như chừng mấy ngày nay trong nhà không có không khí tràn ngập ấm áp thoải mái này rồi. Ngay cả đáy lòng ngầm chứa nghi kỵ cũng bởi vì phần hạnh phúc nho nhỏ này cảm thấy giảm bớt rất nhiều.
Đúng lúc điện thoại của Bạc Cận Yến vang lên, theo bản năng Hạ Miên nhìn thoáng qua màn hình, thời điểm thấy hai chữ “Bạch Thầm” thì hơi sửng sốt. Tối hôm qua cô mới biết được Bạch Thầm là một nhân vật rất là nguy hiểm, không biết sao Mạc Bắc chọc tới Bạch Tiểu Lê.
Bạc Cận Yến cũng chẳng tránh Hạ Miên, trực tiếp bấm nút nghe.
Hạ Miên cách anh quá gần, gần như có thể nghe rõ giọng nam trong loa.
“Bạc Cận Yến! Cậu có biết cậu phá hủy bao nhiêu mối làm ăn của tôi không! Hơn nữa, không phải là cậu nên giải quyết tin tức vớ vẩn trên báo thay tôi à, tại sao vợ tôi lại thấy được?”
Hạ Miên không hiểu nhíu mày, lại thấy khóe miệng Bạc Cận Yến mang nụ cười, giơ tay lên ôm chặt hông cô, ra vẻ thích ý: “Tối hôm qua vợ tôi ngủ không ngon.”
Hiển nhiên Bạch Thầm và Hạ Miên cũng không rõ ý hỏi một đằng trả lời một nẻo này của anh. Mấy giây sau Bạch Thầm mới tức giận nói: “Cậu là tên biến thái! Tối nay vợ của cậu có thể ngủ ngon, còn tôi ngủ không ngon rồi! Vợ của tôi lại cấm cung tôi–”
“Không liên quan tới tôi.” Bạc Cận Yến nói xong liền cúp điện thoại, trong ống nghe còn lưu lại dư âm Bạch Thầm giận chưa tan.
Hạ Miên nhìn anh im lặng nói: “Cho nên anh trả thù vì em?”
Bạc Cận Yến giơ tay lên véo cằm của cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: “Ai cũng không thể bắt nạt em.”
Hạ Miên hơi ngẩn ra, tâm tình phức tạp nhìn anh hồi lâu, một lát sau oán trách nói: “Vậy anh bắt nạt em thì sao?”
Đôi con mắt đen thâm trầm trong suốt của Bạc Cận Yến nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm lắng nói từng chứ: “Anh không nỡ.”
Hạ Miên nhìn bộ dáng thâm tình của anh, thật sự không cách nào liên tưởng với người đàn ông đáng sợ thừa dịp mình ngủ muốn bóp chết mình. Cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác một lúc lâu, cuối cùng nghĩ, có lẽ lòng mình quá mức nghi ngờ rồi, không phải mọi người nói mang thai đặc biệt đa nghi sao?
Những ngày kế tiếp Bạc Cận Yến biểu hiện rất bình thường, Hạ Miên cũng dần dần quên lãng việc này, cuộc sống một nhà ba người bình thản hài hòa lại ấm áp. Ngoại trừ giải thích với Diệc Nam chuyện mang thai lần thứ hai hơi tốn không ít thời gian, tất cả đều rất hài lòng.
Hạ Miên và Bạc Cận Yến định đợi Diệc Nam thân thiết với họ hơn một chút, rồi chọn phương thức ôn hòa nói cho cậu biết. Nhưng không đợi bọn họ mở miệng, Diệc Nam đã biết từ Bạc Tự Thừa rồi.
Nhắc tới chuyện này cũng đúng dịp, Bạc Tự Thừa đến thăm Hạ Miên, lúc ấy đúng lúc Hạ Miên vừa đi siêu thị không có ở nhà.
Một mình Diệc Nam mở cửa cho ông nội, cậu nhỏ tuổi, không hiểu được rút mắc hiểu lầm của người lớn trong lúc này, còn hiểu chuyện cầm dép pha trà cho Bạc Tự Thừa, Bạc Tự Thừa cười liên tục khen ngợi: “Còn thông minh hơn ba của con khi còn bé.”
Diệc Nam giống như ông cụ non chắp tay sau lưng, đứng nghiêng đầu trước mặt Bạc Tự Thừa, tò mò nhìn đồ Bạc Tự Thừa mang đến: “Ông nội, bên trong đều là cái gì vậy?”
Bạc Tự Thừa đem đồ chăm sóc sức khỏe đến để ở một bên: “Đây là ông nội mua cho mẹ, dùng bồi dưỡng thân thể.”
Diệc Nam chớp chớp lông mi nhỏ, bỗng nhiên thần thần bí bí hỏi: “Ông nội, không phải người khác tặng quà cho ông sao? Ông cũng sẽ tặng quà lấy lòng người khác à?”
Bạc Tự Thừa cười ha ha, gật đầu: “Đúng vậy, ông nội đang lấy lòng mẹ của con.”
Diệc Nam chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhiều chuyện ngồi xuống bên cạnh Bạc Tự Thừa: “Vậy ông nội người cũng không tìm đúng phương pháp, ông nhìn đồ ông mua xe, mẹ hoàn toàn chẳng dùng đến đâu, không nịnh nọt được rồi.”
Bạc Tự Thừa ngẩn người, quay đầu lại liếc nhìn đồ mình mua: “Mua không đúng à?”
“Đúng đấy.” Nhón tay út của Diệc Nam chỉ lên hình vẽ đồ chăm sóc sức khỏe, mày nhíu lại thật sâu: “Nhìn đi, dì này bụng lớn như vậy, mặc dù mẹ bắt đầu mập nhưng bụng không có lớn vậy đâu.”
Bạc Tự Thừa chỉ xem cậu trẻ con ngây thơ, cưng chiều vuốt cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: “Qua hai tháng nữa, bụng mẹ cũng sẽ lớn như vậy.”
Diệc Nam kinh ngạc quay đầu nhìn quay đầu nhìn Bạc Tự Thừa, mắt đen láy mở thật lớn: “Ông nội cũng chuẩn bị trở thành ông nội mập sao? Ba nói mẹ mập, ba sẽ làm ba mập, cả nhà con cũng muốn trở nên cùng béo theo mẹ sao? Tại sao mọi người không thúc giục mẹ giảm cân đi.”
Lông mày Bạc Tự Thừa cũng cau lại, nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu mới bật cười nói: “Bởi vì mẹ phải sinh em bé, mẹ hấp thụ đầy đủ dinh dưỡng em bé mới có thể khỏe mạnh giống nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!