"Vì cũng đâu có gì để cãi nữa đâu."
Một phần là vì điều đó, một phần khác có lẽ là do cả hai người họ đều không hay nhắc lại chuyện không vui nên cứ thế mà quên sạch.
"Mày có thể quên nhưng tao chắc chắn ông Thành vẫn để trong lòng.
Chỉ là ổng không muốn phá vỡ sự vui vẻ giữa tụi mày mà thôi."
Khánh An nói cũng rất đúng, Mai Thư vốn dĩ không biết Duy Thành sẽ có những suy nghĩ gì về chuyện của hai người họ.
Hoặc có thể nói rằng, tâm tư của người đàn ông bên cạnh cô rất khó đoán.
"Vậy thì tao cũng không nên hỏi kỹ đúng không? Anh ấy không muốn phá vỡ không khí thì tao phá vỡ không khí làm gì?"
"Mày bị hâm à.
Mày có biết sai lầm lớn nhất của một mối quan hệ là gì không? Đó chính là hai người cứ giữ trong lòng mình những khúc mắc riêng mà không chịu nói ra.
Nó sẽ như một quả bom nổ chậm, một lúc nào đó liền nổ tung phá vỡ quan hệ của hai người."
Mai Thư vừa đi vừa trầm ngâm, cô không biết phải nói thế nào cho đúng.
Khánh An bình thường nhìn vô tư vậy mà lại hiểu chuyện hơn cô rất nhiều, cũng có thể là vì cô ấy đã lấy chồng rất lâu rồi.
"Ừ, chắc tao sẽ tìm cơ hội hỏi anh ấy."
“Cái này thì đơn giản thôi.
Vợ chồng cãi nhau đầu giường hòa nhau cuối giường, mày chỉ cần nhân lúc ổng đang đắm chìm trong mỹ nhân kế của mày thì nói gì ổng cũng nghe hết thôi."
Nghe vậy gương mặt Mai Thư bỗng chốc đỏ ửng, trong đầu nhanh chóng hiện lên cái cảnh vài hôm trước cô và Duy Thành hôn nhau tới mức không biết trời đất là gì.
Cô cúi thấp đầu im lặng để che đi sự xấu hổ bao trùm, Khánh An bên cạnh thấy thế lại tưởng bạn mình đang chăm chú nghe lời khuyên, tiếp tục miên man giảng giải.
“Tao nói mày nghe, đàn ông ai cũng có ham muốn hết.
Đừng nhìn vẻ ngoài lịch thiệp kia của ông Thành, tao chắc chắn ổng cũng không phải là kiểu người nghiêm túc cấm dục gì đâu…”
Khánh An còn nói nhiều lắm mà Mai Thư không tập trung nổi nữa.
Có trách thì phải trách da mặt cô quá mỏng, mỗi lần nghe mấy chuyện này liền không nhịn được ngại ngùng.
***
Xế chiều, hai cô gái đem theo một đống túi to túi nhỏ về nhà.
Khánh An vẫn vừa đi vừa nói, đang định tiến vào thì bỗng khựng lại, làm cho Mai Thư suýt nữa đâm sầm vào cô ấy.
"Sao thế?"
"Suỵt!" Khánh An ra hiệu cho Mai Thư im lặng rồi ngó đầu vào cửa.
Mai Thư thấy tò mò liền lấp sau cô ấy nhìn vào trong, thấy được hai người đàn ông đang nói chuyện gì đó.
"Tôi trước đó vẫn luôn thắc mắc vì sao cậu lại nhắm tới cô ấy, hoá ra là có quen biết từ trước à?" Dương Bình đúng kiểu ông bố mẫu mực, một tay bế đứa con út, một chân làm điểm tựa cho đứa nhóc lớn, vừa cười vừa nói.
"Cũng không hẳn là quen biết.
Chính xác là tôi nhớ cô ấy nhưng cô ấy không nhớ tôi." Duy Thành ngồi ở đối diện Dương Bình, thong thả trả lời.
"Tôi cũng nể cậu thật, tình yêu sét đánh mà giữ được ngần ấy năm à?"
"Không phải sét đánh, tôi gặp cô ấy không dưới hai mươi lần đâu.
Đương nhiên tôi cũng không thể cứ yêu đơn phương cô ấy trong từng ấy năm được, tôi cũng có khoảng thời gian quên đi cô ấy.
Chỉ là duyên phận khiến tôi được gặp lại cô ấy, lại thêm cô ấy còn là bạn thân của vợ cậu, tôi đương nhiên không thể không chớp lấy cơ hội."
Duy Thành vừa dứt lời, Khánh An đang nghe lén lập tức há hốc miệng ngẩng đầu nhìn Mai Thư.
Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết hiện tại hai người đàn ông trong kia đang nói về ai.
Mai Thư không để ý đến ánh mắt của cô bạn nữa, cô chỉ chú tâm nghe tiếp câu chuyện của hai người họ…
"Cậu phải cảm ơn tôi đấy." Dương Bình bật cười nói.
"Dự án kia không phải rất béo bở rồi sao?"
"Trăm phương ngàn kế mới cưới được con gái nhà người ta, cậu nên giữ cho chắc."
"Chuyện này không cần cậu nhắc.
Tôi nhất định sẽ không đứng nhìn cô ấy yêu đương với người khác lần thứ hai đâu."
Bạn đang đọc bộ truyện Hôm Đó Trời Có Mưa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hôm Đó Trời Có Mưa, truyện Hôm Đó Trời Có Mưa , đọc truyện Hôm Đó Trời Có Mưa full , Hôm Đó Trời Có Mưa full , Hôm Đó Trời Có Mưa chương mới