Edit: Min | Beta: Thụy – Cho tới bây giờ ý thức của Bạch Tuệ vẫn không được tỉnh táo cho lắm, một phần là do tác dụng của thuốc còn một phần là do chính bà không muốn tỉnh lại. Chỉ cần nghĩ đến đứa con trai mà mình luôn đặt ở đầu trái tim không còn nữa thì bà lại cảm thấy tựa như có ngàn vạn thanh đao đâm vào tim mình... cảm giác ấy quá đau đớn đến nỗi khiến bà muốn chết ngất đi. Trạng thái hỗn loạn này kéo dài không biết bao lâu thì bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Bạch Huệ. "Phu nhân, phu nhân." Lông mày bà khẽ nhíu lại sau đó từ từ mở mắt ra. Trông thấy Bạch Tuệ đã tỉnh lại, Hứa Nặc mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vội nhẹ giọng nói: "Mẹ có muốn uống nước không?"
Bạch Tuệ nhìn cậu chằm chằm rồi chậm rãi gật đầu. Hứa Nặc cầm lấy cốc nước, kế đó đi qua đỡ bà ngồi dậy. Từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy rõ vệt xanh đen dưới đáy mắt của Bạch Tuệ. "Phu nhân." Hứa Nặc cân nhắc một phen rồi nói một cách thận trọng: "Hôm qua con dắt Tiểu Việt đi đến công viên thể dục, em ấy lập được kỷ lục mới của môn leo núi, còn nhận được một bông hoa hồng nhỏ làm phần thưởng." Bạch Tuệ mỉm cười khẽ gật đầu. Hứa Nặc lại nói tiếp: "Lần trước mẹ cho con xem công thức làm món điểm tâm kia con đã học xong rồi. Tối nay con sẽ làm thử cho mẹ ăn, con sẽ cố gắng, chỉ không biết là có ngon không thôi." Bạch Tuệ lại gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!