Vết thương của Chiến
Thần lành rất nhanh, vốn dĩ hắn không muốn nhanh như vậy, nhưng với thể
chất cơ thể quá tốt và chế độ dinh dưỡng theo chuẩn làm ý muốn tiếp tục
nằm viện rơi vào vô vọng. Đầu tiên là miệng vết thương ở ngực ngứa kinh
khủng, một hôm một bác sĩ tới, hai ba cái là tháo xong băng gạc lộ ra
vết sẹo màu hồng phấn, tiếp theo là cái chân gãy sau một đoạn thời gian
chăm sóc trong khoang nuôi cấy, sinh ra một cái thịt mầm nhỏ, chống gậy
đi xuống đất cũng không thành vấn đề. Mỗi ngày còn được Hứa Nặc hầu hạ
ăn ngon uống ngon, tâm trạng thoải mái thân thể khỏe mạnh, muốn giả bộ
yếu đuối cũng không được.
"Tóm lại, cậu có thể xuất viện rồi."
Liễu Liên Thiên đóng quang não lại, đút tay vào túi áo rồi nói với Chiến Thần: "Ở nhà ăn uống cần chú ý một chút, mỗi ngày nhớ kỹ phải bỏ chân
vào khoang nuôi cấy hai tiếng, không còn lại gì nữa."
Trong lòng
Chiến Thần lại không muốn, mấy ngày này hắn luôn chọc cho Hứa Nặc tức
giận, còn chưa hiểu rõ cảm xúc thất thường của Omega này.
Về đến
nhà lại có thêm hai người, đặc biệt là Chiến Việt hay nghịch ngợm gây sự kia, nghĩ tới đã thấy toàn thân khó chịu. Nghĩ tới thì hắn nhịn không
được nói ra.
"À... như vậy..." Liễu Liên Thiên lập tức híp mắt
cười, giơ tay sờ sờ cằm, nói: "Tôi làm bác sĩ chuyên về tuyến thể của
Omega nhiều năm như vậy, gặp không ít Omega rồi nhưng tôi cũng không
hiểu hết được tính nết của họ, cậu nói xem bọn họ có phải rất kì lạ
không?"
"Đúng" Chiến Thần tràn đầy đồng cảm.
"Không thì
như vậy đi, một Omega lúc ở nhà là thư thái nhất, cậu chú ý chút, cố
gắng để ý xem người kia ở nhà làm cái gì, thông qua những hành động kia
mà xác định tính cách, đối với tướng quân thân kinh bách chiến* như cậu
mà nói hẳn là không khó."
(*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.)
"Đối diện có một cửa hàng bánh kem, hôm qua lúc nói chuyện Việt Việt có nhắc tới, nói là ngon lắm, nên tôi mua về ăn thử xem sao, tranh thủ hai ngày sau có thể làm xem thử." Cậu cắt một miếng đưa tới bên miệng Chiến
Thần: "Ăn khá ngon, anh nếm thử đi."
Nhưng sự chú ý của Chiến
Thần hoàn toàn không nằm ở miếng bánh, hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày với một chút ngạc nhiên nói với Hứa Nặc: "Em nói chuyện với Chiến
Việt? Lúc nào, sao tôi không biết?"
"Ừm, khi đó hình như anh
đang... tức giận," Hứa Nặc trong mắt mang theo một chút ý cười, đưa tay
chọc miếng bánh lên miệng Chiến Thần: "Ăn ngon không?"
Chiến Thần nhai nhau hai cái: "Ăn ngon... Từ từ, tôi tức giận khi nào, rõ ràng là em vẫn luôn tức giận."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!