Hứa Nặc tỉnh lại lần nữa là ở trên giường của bệnh viện.
Thấy cậu mở mắt, Tiểu Mỹ vội vàng nhào đến, khóc lóc một cách đáng thương: "Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, làm tôi sợ muốn chết..."
"Bên trong phòng bệnh cấm ồn ào, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc."
Liễu Liên Thiên ngồi ở một bên chơi với quang não của mình, đầu cũng không ngẩng lên mà cười nhạo hai tiếng:
"Cũng không phải chuyện gì lớn."
Tiểu Mỹ vội ngừng khóc, lau nước mắt, tức giận mà trừng mắt với Liễu Liên Thiên một cái rồi nhào vào lòng của Hứa Nặc ngồi bất động.
Hứa Nặc cười cười, vỗ lưng nó, khẽ nói: "Tao không sao, ngoan, để mày phải lo lắng rồi."
"Cơ thể cậu có vấn đề" Liễu Liên Thiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đặt quang não đang hiển thị "Trò chơi thông quan" qua một bên, đi đến trước mặt Hứa Nặc: "Tôi không phải đã nói rồi sao, trong lúc điều dưỡng tuyến thể đừng vội vàng thân mật, vốn dĩ tin tức tố của cậu còn có vấn đề, cậu không thể nhịn được sao?"
Hứa Nặc trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Tình hình hiện tại như thế nào?"
"Không ổn định... Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn" Liễu Liên Thiên chìa tay ra: "Chỉ là cậu phải thường xuyên mang theo thuốc ức chế khẩn cấp."
Sắc mặt của Hứa Nặc ảm đạm, gật gật đầu, xoa ấn đường có hơi mệt mỏi.
"Còn có một điều nữa, trong lòng cậu đang dồn nén quá nhiều chuyện, điều này rất dễ dẫn đến khí huyết ứ đọng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu đột nhiên ngất xỉu."
Liễu Liên Thiên cười nói:
"Nhưng mà nếu tôi là cậu thì cũng sẽ như vậy, dù sao... Một Omega có vấn đề về tuyến thể thì cũng giống như người vô dụng. Nói đi cũng phải nói lại, tôi rất tò mò Alpha của cậu là người như thế nào mà lại có thể khiến cậu trở thành như thế này."
Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn, sự dò xét như có như không của Liễu Liên Thiên khiến cậu rất khó chịu, cậu lạnh giọng nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi có thể về nhà được chưa?"
Liễu Liên Thiên cảm thấy nhàm chán, nhún vai nói:
"Được thôi, à đúng rồi, vì để hỗ trợ điều trị, sau này cậu sẽ lọc máu bằng tia cho tuyến thể mỗi tuần một lần, để đẩy mạnh sự phục hồi và sức sống cho tế bào."
Liễu Liên Thiên là một chuyên gia nổi tiếng về mặt trị liệu cho tuyến thể của Omega trong đế quốc, Hứa Nặc không nghi ngờ những gì hắn nói, cậu gật đầu rồi đứng dậy và nói tạm biệt.
Nhìn bóng dáng thon dài kia rời đi, trong mắt Liễu Liên Thiên xuất hiện vài tia phức tạp, hắn duỗi bàn tay vào trong túi, chạm lên một vật kim loại to bằng lòng bàn tay, đầu ngón tay thuần thục gõ nhanh vài cái, một tin ngắn được truyền đi mà sẽ không bị viện thông tin của đế quốc tra ra được:
"Thức ăn cho cá đã có tác dụng, chỉ cần đợi cá cắn câu nữa thôi."
...
Cuộc sống của Hứa Nặc đã trở lại yên bình như trước, nếu không phải trên mặt vẫn còn một vết sẹo mờ, suýt nữa thì cậu đã nghi ngờ ngày đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Quang não trong tay bỗng nhiên sáng lên, Hứa Nặc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, đeo tai nghe lên.
"Này, Hứa Nặc" Âm thanh lười nhác của Hứa Ngôn truyền ra từ tai nghe: "Cuối tuần anh có về nhà không, sinh nhật của cha, người một nhà thì nên tụ họp lại với nhau."
"... Không đi, một nhà các người tụ họp đi."
"Đừng, làm gì giống như chúng tôi ức hiếp anh vậy."
"Ngày trước ức hiếp còn ít sao?" Hứa Nặc hạ thấp thanh âm, trong giọng nói không hề che giấu chán ghét và lạnh giá:
"Hiện tại tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với các người, cái loại hư tình giả ý này chỉ khiến tôi buồn nôn!"
Câu nói cuối cùng mang theo mùi vị hung ác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!