Hứa Nặc cười nói: "Em ấy còn nhỏ, lại đang trong thời kỳ phát triển, về sau nhất định sẽ cao nhanh lên thôi ạ."
"Chậc chậc, Tiểu Thần lúc nhỏ cũng thấp hơn so với các bạn cùng trang lứa... cả hai anh em nhà này đều trưởng thành muộn."
Nhắc tới Chiến Thần, nét tươi cười trên mặt Hứa Nặc nhạt đi đôi chút: “Vậy...chuyện đó mẹ không cần quá lo lắng, thượng tướng xuất sắc như vậy, Chiến Việt chắc chắn sẽ là rồng phượng trong biển người thường*, cũng sẽ xuất sắc như thượng tướng."
(*Câu gốc là ‘Nhân trung long phượng’ có nghĩa tựa như ‘Hạc trong bầy gà’, nổi bật giữa đám đông.)
Bạch Tuệ thấy cảm xúc của cậu thay đổi thì vội chuyển đề tài: “Ai biết được chuyện sau này sẽ như thế nào, thôi không nói nữa, chúng ta mau ăn cơm. Tiểu Việt, đến đây nếm thử tay nghề của anh dâu con nào.”
Chiến Việt đã chờ những lời này từ lâu, nghe vậy lập từ với tay lấy một miếng bánh.
Bạch Tuệ nhíu mi nói: "Sao con lại ăn bánh trước? Bánh này là để sau khi ăn cơm xong mới được ăn.”
Chiến Việt hết nhìn mẹ mình rồi lại quay sang nhìn Hứa Nặc. Sau đó cậu nhóc nhanh chóng cắn hai ba cái, ăn xong miếng bánh mới nghiêm mặt nói: “Con lỡ ăn hết mất rồi.”
Hứa Nặc không nhịn được cười: “Tiểu Việt thích ăn thì ăn nhiều một chút, tí nữa anh sẽ làm thêm cho em.”
“Con đừng có chiều nó quá” Bạch Tuệ cũng cười cười rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc, trong giọng nói ngập tràn cưng chiều, “Một Alpha như nó không nên kén ăn như vậy.’’
Mặc dù nói là như thế, nhưng trong chén của Chiến Việt vẫn chất đầy cá và thịt.
Tay nghề nấu ăn của Hứa Nặc không tồi, Bạch Tuệ lại khen cậu vài câu, ba người cùng nhau ngồi ăn.
Chiến Việt được dạy dỗ vô cùng tốt, Hứa Nặc từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục của tầng lớp thượng lưu, Bạch Tuệ lại là tiểu thư khuê các, ba người không hẹn mà cùng có một thói quen “Ăn không nói, ngủ không nói”, một bữa cơm được diễn ra khá là thư thái.
Ăn cơm xong, Bạch Tuệ vỗ nhẹ vào cái ót của Chiến Việt: “Tiểu Việt, con có việc bận thì đi đi, còn Nặc Nặc con tới đây cùng mẹ trò chuyện nào.”
Chiến Việt gật đầu, đứng dậy đi lấy cặp sách của mình chuẩn bị đến lớp thể dục, nhưng đi được hai bước bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cậu nhóc xoay người lại với khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Anh dâu, ngày mai em không có lên lớp.”
Hứa Nặc: “…”
Mặt Chiến Việt lại càng đỏ hơn, cái miệng nhỏ mím lại không nói thêm gì.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hứa Nặc, Bạch Tuệ cười cười giải vây: “Nó là muốn con cùng chơi với nó đấy.”
“A, được thôi” Hứa Nặc cũng cười, “Ngày mai anh ở nhà chơi cùng với em."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!