Tiểu Mỹ bị Chiến Thần mắng đến mức rụt cổ lại nhưng lại chợt nhớ có người chống lưng cho mình, nó đứng thẳng lưng chỉ tay vào Chiến Thần nói lớn: "Chủ nhân, cậu mau tới đây nhìn xem xem lại có người tùy tiện đến nữa này."
"Mày câm miệng!" Chiến Thần hung dữ nói, "Khi nào tới phiên mày nói chuyện... Nói đi nói lại ,mày có biết những mẫu trang phục mới dành cho người máy không? "
"Trời ạ ,tôi đương nhiên biết!" Tiểu Mỹ hai mắt sáng lấp lánh, che miệng nói: "Trong những mẫu mới nhất, tôi thích nhất chính là trang phục gấu trúc nhỏ... rất dễ thương. Tôi suy nghĩ về nó rất lâu rồi... Ngài...ngài muốn mua cho tôi sao? "
Chiến Thần nhướng mày, nhìn thấy Hứa Nặc từ phía xa chạy tới hừ một tiếng: "Xem mày biểu hiện thế nào đã."
Tiểu Mỹ nháy mắt đã hiểu ý nghĩa câu nói của hắn, nó do dự nhìn Chiến Thần rồi lại nhìn Hứa Nặc, trong lòng rối rắm không biết phải làm gì.
Con người Chiến Thần thật đáng ghét! Nhưng mà... Nó thực sự muốn có bộ trang phục gấu trúc từ rất lâu rồi. Tại sao hắn lại làm khó người máy như nó như vậy chứ?
"Có chuyện gì vậy?" Hứa Nặc người vẫn còn quấn tạp dề hoa nhỏ, trên mặt dính vết tro bụi. Cậu đi tới kéo tay Tiểu Mỹ không biết đang trầm tư ra sau lưng, tiếp theo ngẩng đầu lên nói: "Sao anh lại đến đây?"
"Tôi tới chăm sóc em." Chiến Thần mặt không đổi sắc nói, "Giáo sư không có nói cho em sao? Em cần phải được chăm sóc cẩn thận, chẳng lẽ em muốn trông cậy vào nó sao? Một người máy chỉ biết khóc lóc và gào thét kia? Huống chi, em sinh bệnh nguyên nhân chủ yếu là do tôi, tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc em."
"Ngài mới là người chỉ biết khóc lóc và gào thét!" Tiểu Mỹ trả lời Chiến Thần theo phản xạ.
"Cảm ơn anh thượng tướng nhưng anh không cần phải như thế."Hứa Nặc mím môi nói: "Việc này không cần phiền tới anh, tôi có thể tự chiếu cố chính mình."
"Không... không phiền đâu." Chiến Thần cười nói: "Tôi biết em lo lắng sợ ảnh hưởng tới công việc của tôi, em yên tâm, trong lòng tôi em so với công việc còn quan trọng hơn. Và em có thể gọi tên tôi hoặc là biệt danh xưng hô nào mà em muốn."
"... Không, ý tôi là tôi đã quen sống một mình rồi mà căn hộ này cũng nhỏ sợ anh sẽ không quen."
Chiến Thần tự tin nói: "Bảy ngày có thể hình thành thói quen mới."
Hứa Nặc xoa thái dương đau đầu, cảm thấy không có cách nào nói chuyện với Chiến Thần: "Omega và Alpha độc thân cùng chung sống ,anh không sợ người khác bàn tán à?"
Chiến Thần thì đang hy vọng người khác bàn tán Hứa Nặc là omega của mình, nghe cậu nói vậy hắn nhướng mày cười nói: "Thật sao? Nếu họ bàn tán thì thật tuyệt Tôi sẵn lòng cho họ bàn tán."
"Anh chẳng lẽ không lo lắng chúng ta sẽ cãi nhau sao?" Hứa Nặc thấp giọng nói, "Nếu anh lại trở về giống như trước kia thì tôi nghĩ chúng ta sẽ rất khó ở chung."
Nghe Hứa Nặc nhắc tới quá khứ của mình Chiến Thần cảm thấy rất xấu hổ, hắn nghiêm túc nhìn Hứa Nặc nói: "Tôi sẽ không hành động giống như trong quá khứ, tôi sẽ đối xử với em thật tốt... Chờ đã em đang phàn nàn tôi sao? Như là vợ phàn nàn chồng ấy hả?"
"..."
Hứa Nặc không còn lời nào để nói, cậu cảm thấy Chiến Thần đã giúp mình nhiều như thế... Nên cậu không có cách nào mở miệng từ chối đành phải nhìn Tiểu Mỹ xin giúp đỡ.
Tiểu Mỹ nhìn Hứa Nặc đang cầu cứu mình, nó đứng im suy nghĩ trong vài giây. Sau đó đột nhiên chạy tới ôm đùi của Chiến Thần nói: "Chủ nhân, tôi nghĩ ngài Chiến Thần nói đúng á, cậu cho phép ngài ấy ở lại đi ạ? Không phải chúng ta vừa mới dọn dẹp xong phòng cho khách sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!