Nhanh nhẹn rửa sạch sẽ chén đũa, Chiến Thần lau lau tay, vừa đi về phía phòng đi tới vừa cao giọng nói: "Em yêu, ăn trái cây không?"
Chờ hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, mới phát hiện Hứa Nặc đang gọi điện thoại.
"Ai, đúng vậy, chưa đâu, mới vừa ra quyết định này thôi..."
"Không không không, anh ấy không có ép con... Dạ, là con tự nguyện."
"Người khách sáo như vậy làm gì, mấy ngày này con học được rất nhiều thứ, khi nào lại làm từng cái cho người nếm thử." Hứa Nặc một tay đỡ tai nghe vô tuyến, quay đầu nhìn Chiến Thần liếc mắt một cái, làm khẩu hình nói "Mẹ của anh".
Chiến Thần hiểu rõ gật gật đầu, ở trên giường ngồi xuống, xoa một cặp chân dài, híp mắt thưởng thức eo nhỏ mông vểnh của Hứa Nặc.
"Ngày mai? Được, con hỏi Chiến Thần một chút xem anh ấy có rảnh hay không, Chiến Thần, ngày mai dì Bạch muốn cho hai chúng ta về nhà ăn cơm, anh có rảnh không?"
Thấy cậu nhìn lại đây, Chiến Thần vội vàng thu tầm mắt sắc tình lại, nghiêm túc gật gật đầu: "Được đó, gần đây anh rất nhàn."
"Dạ, Chiến Thần nói anh ấy có rảnh... Được, ăn cái gì đều được, con không kém chọn, ngài dựa theo khẩu vị của chính mình với Việt Việt là được... Không khách sáo, thật sự không khách sáo... Dạ, vậy được,tạm biệt..... Cái gì? Được." Hứa Nặc mím môi, nhỏ giọng nói. "Tạm biệt, mẹ."
Xưng hô này làm Chiến Thần trong lòng nhảy dựng lên, bỗng nhiên nảy lên một loại cảm giác hạnh phúc không cách nào tưởng tượng được. Hắn vươn tay ôm quá eo Hứa Nặc, dùng lực một chút, đưa người tới trước mặt chính mình.
Hứa Nặc cúp điện thoại, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo một cái lảo đảo, trực tiếp ngồi ở trên đùi Chiến Thần, nhịn không được mặt già đỏ lên: "Anh làm gì đó?"
"Muốn ôm em." Chiến Thần ôm cậu tới trong lòng ngực, vừa cười vừa sờ đôi môi non mềm của cậu. "Xấu hổ? Vừa mới gọi mẹ gọi rất là thuận miệng mà."
"Anh còn không biết xấu hổ nói, nhanh như vậy đã truyền tin tức đi hết, nửa ngày này, em nhận được không ít tin nhắn đó, nhắn lại nhắn đến mỏi cả cổ tay."
Chiến Thần vội cho xoa xoa cổ tay cho cậu, cúi đầu hôn hai cái: "Hôn hôn thì không đau rồi."
"Dỗ trẻ con sao." Hứa Nặc ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại rất là vui vẻ. Cảm giác được người yêu chiều thật sự là quá thích, làm cậu khống chế không được giơ khóe miệng lên. "Em muốn ăn táo."
"Anh đi lấy cho em." Chiến Thần cười nói: "Quả cam có muốn hay không?"
"Cũng lấy một ít đi."
"Được rồi ~"
Nếu là như trước kia, đánh chết Chiến Thần cũng không nghĩ tới sẽ có người sai bảo được chính mình, nhưng hiện tại, hắn ước gì Hứa Nặc có thể sai bảo chính mình nhiều một chút, chỉ cần Hứa Nặc có thể vui vẻ, bảo hắn làm cái gì hắn đều vui vẻ.
Khi tung tăng đi tẩy quả táo, Chiến Thần bỗng nhiên nghĩ tới một từ, đó chính là "Thê nô"... Vẫy vẫy đầu, hắn chẳng hề để ý mà nghĩ, bị bà xã sai khiến, có cái gì mất mặt chứ.
Hơn nữa, Hứa Nặc thích chính mình như vậy, nếu bị từ chối chắc chắn sẽ đặc biệt thất vọng, nói không chừng còn sẽ khóc. Ai, bà xã quá thích làm nũng cũng là không có biện pháp gì, chính mình lại yêu chiều cậu nhiều một chút là được.
Trong phòng, trải qua một ít thời gian bị gián đoạn như vậy, Hứa Nặc cũng không có thời gian gọi cho dãy số thần bí kia, cậu cho tờ giấy để lại vào trong hộp, phải cất giữ thật tốt.
...
Ngày hôm sau, Chiến Thần dậy rất sớm.
"Nặc Nặc, dậy thôi, chúng ta phải đi đăng ký kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!