Nhưng điều làm người bất ngờ hơn là thiếu niên kiêu căng không xem ai ra gì kia lại rất an phận làm tên sai vặt. Còn quốc chủ lại nóng lòng, có phải làm hơi quá, đè bẹp ý chí của thiếu niên trẻ tuổi hay không, cứ như vậy hơn một năm trôi qua, thiếu niên vẫn nhàn rỗi làm tên sai vặt mà không có một chút cầu tiến nào.
Quốc chủ liền gọi Hưng vương đến " có phải hơi quá tay rồi không, hay chúng ta cho người về đi"
Hưng vương giữ quốc chủ lại " người làm vậy nó sẽ đoạt được ý đồ đó, thằng ranh con đó biết huynh coi trọng nó nên cố tình ăn vạ với huynh, kệ nó đi, quốc sư nói rồi, nó không chết được"
Quốc chủ ái nái " nhưng mà ta vẫn lo, lỡ đâu chúng ta ngắt chết cái mầm tốt như vậy, được rồi, ta không hạ người, nhưng ta sẽ tạo cơ hội, mà đó giờ tiểu tử này luôn tìm cách từ chối làm mấy nhiệm vụ lập công, hoặc là làm xong rồi đều đổ công cho người khác, đệ là cha nó, đệ giúp ta nghĩ chút gì đó đi"
Sau đó quốc chủ hạ lệnh cho Lương Trại thống lĩnh hai ngàn binh ra bến cảng Giao trì nhận lương thực cống phẩm của Thủy quốc. Vì cần phải có người giao lưu ngôn ngữ nên tướng quân Lương trại bắt Lãng Ngưu đi theo làm phiên dịch.
Trước đêm khởi hành, Trường Tương Thủ có đến doanh trại tìm hắn, khi này quan hệ hai người không tệ. Trường Tương Thủ quen biết Lãng Ngưu trước hơn Trường Tương Tư, cũng nhờ y giới thiệu nên hai người mới có cơ hội gặp mặt. Tối đó Trường Tương Thủ bói cho Lãng Ngưu một quẻ, là niềm hung, vì vậy y khuyên chuyến này tuyệt không thể đi.
Nhưng Lãng Ngưu không nghe lời, hắn nói không tin bói toán, hắn chỉ tin bản thân. Sau đó thì hung thật sự ập xuống
Số lương thực cống phẩm lại hóa thành bao đựng thuốc phiện, sau khi bị quan Hải quan kiểm tra, số Thủy quân trên tàu bị bắt, phát hiện là thổ phỉ giả dạng, còn vị tướng quân Lương Trại kia bị tố là cấu kết với đám thổ phỉ, buôn bán thuốc phiện. Tướng quân nhát gan trước khi điều tra rỏ ràng đã trốn ngục, còn bắt theo Lãng Ngưu làm con tin. Chạy trốn suốt mấy ngày liền, sau đó bị quân hả quan bao vậy trước bờ vực, tướng quân bị ép, ôm theo hắn cả hai nhảy xuống vực sâu
Lãng Ngưu không hy vọng tìm được viện binh vì bây giờ hắn không khác tội phạm là mấy. Có kẻ sắp xếp dụ y đến con tàu chở thuốc phiện đó, thì số quan binh Hải quan hôm đó cũng là người của chúng, ngay cả tướng quân Lương trại đa chết rồi, bọn chúng liền muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được. Hành động hôm đó chúng cố tình ép tướng quân kia xuống vực dù rằng có con tin là Lãng Ngưu bên cạnh, rỏ ràng không coi trọng mạng sống của hắn một chút nào, nói thẳng ra chỉ muốn hắn chết.
Nhưng mà Lãng Ngưu không muốn chết. Loại quật cường như hắn chính là muốn mang cái mạng chó này trở về xem xem là kẻ nào coi trọng hắn như vậy, muốn lấy mạng hắn mà uổn công dàn dựng như thế
Ngòai ra hắn còn lời hứa với một người, những ngày tuyết dày phải ở bên làm cái lò sưởi nhỏ cho người ấy. Nếu hắn cứ vậy mà chết, người đó sợ lạnh, mấy ngày đổ tuyết sẽ không thèm chui ra khỏi chăn dù một khắc.
Nhưng mà, con người so với thiên nhiên suy cho cùng vẫn nhỏ bé.
Lãng Ngưu đổ rạp xuống, sau đó gắng sức mà bò được tới gốc cây. Khi này máu ở chân vẫn còn rỉ rã ra ngoài, hắn vừa lạnh vừa choáng đầu, nhưng cũng may nhờ có cơn đau âm ĩ nên thần thức vẫn còn giữ lại
Hóa ra, mùa đông lạnh như vậy
Khi này Lãng Ngưu đã phần nào hiểu cảm giác vì sao huynh ấy lại sợ lạnh như vậy, là như vậy hay còn lạnh lẽo hơn nữa.
Hắn ngã lưng trên thân cây, cái cây hiu quạnh đơn độc giữa đất trời bão tuyết, nhưng nó không ngã, một mình nhưng vẫn sinh trưởng thành một cây cổ thụ to lớn, sống rất tốt.
Lãng Ngưu thở dốc, đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng. Từ hướng hắn nhìn, một bóng dáng chuyển động đang đến gần, một khắc lại gần hơn, hắn còn tưởng do thần thức mơ hồ nên sinh ảo giác.
Nhưng khi thấy người đến mặt mài tái mét, lảo đảo chạy đến, da thịt lãnh lẽo chạm vào da thịt hắn, hắn biết mình không mơ. Khi hắn trông thấy đôi mắt tím kia, hắn biết người đến là thực
Trường Tương Tư run rẫy mà nói, nhưng hàm răng vẫn đánh vào nhau, làm việc mở miệng vô cùng khó khăn " là ta, là...Trường... Trường Tương Tư, Nghiên Dương, đừng ngủ, đệ mở mắt nhìn ta đi"
" Nghiên Dương, mở cửa đi, là ta"
Lãng Ngưu mở mắt ra, đầu vẫn kẹp vào giữa hai đầu gối, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt đen láy nhìn vào màn đêm sâu thẳm, sau đó dời ra cánh cửa, hắn nhìn thấy bóng người in lên cửa, người đến là thực, không phải ảo giác, hắn vuốt mặt mấy cái, cố bình ổn lại cảm xúc. Lãng Ngưu chống thành giường đứng dậy lảo đảo bước ra cửa
Cánh cửa được mở ra, bên ngoài là nữ nhân huyết y băng đỏ che tầm mắt. Nếu tháo khăn che kia xuống có phải vẫn là đôi mắt tím năm xưa, vẫn là khuôn mặt năm xưa vào đêm tuyết đến cứu mạng hắn
Khi đó hắn không rỏ mình nghĩ gì, là một tràn kích động vì được người kéo tay lại trước cửa quỉ môn quan, hoặc là trống rỗng, chẳng nghĩ được gì khi nhìn thấy khuôn mặt tái mét đến độ không còn giọt máu nào, vì lao mình giữa trời tuyết kia, đến cứu hắn. Chuyện lâu rồi, hắn không nhớ nhiều nữa, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, khi Trường Tương Tư dìu thân hình tàn tạ trở về, phải mất mười ngày mới gặp được binh lính đến cứu viện. Trong mười ngày đó nhìn người vì mình mà khổ thân khổ lòng, lòng hắn đã khắc sâu một ý niệm: báo ân
Mạng là do người cứu, một trái tim lạnh giá được người dùng tấm thân lạnh giá ủ ấm lại
Người cứu ta một mạng, ta trả người một đời
Lãng Ngưu cố dằn lại giọng rung rẩy, hắn hỏi " sao huynh lại đến đây?"
Trường Tương Tư thành thật đáp " ta nghe đệ không được khỏe, chỗ nào không khỏe để ta kiểm tra cho đệ"
Thấy tay Trường Tương Tư nâng lên định cầm tay mình, Lãng Ngưu lùi về sao một bước, né đi, giọng binh tĩnh " chỉ hơi buồn ngủ, ngủ một chút sẽ khỏe"
Người nhận ra hành động né tránh, tay dừng ở không trung, sau đó thu tay lại.
Lãng Ngưu cũng nhận ra mình có chút xa lánh bất thường nên vội nói " Huynh muốn nghĩ ngơi sao, phòng bên cạnh còn trống, ta dẫn huynh qua"
Trường Tương Tư im lặng, sau đó mới gật đầu.
Lãng Ngưu giơ tay ra dìu người, chỉ là đi được hai bước Trường Tương Tư đã đột ngột động thủ, y trở tay tóm chặt lấy cổ tay hắn.
Lãng Ngưu lập tức phản ứng muốn thu về, nhưng cánh tay bị nắm chặt. Trường Tương Tư dù không nhìn rõ nhưng sống chết cũng không buông tay hắn. Hai người bị kéo ra hai phía, hắn muốn thu, y không muốn buông. Lãng Ngưu tiến tới làm chùn tay lại, Trường Tương Tư lại lùi một bước, kéo căng tay ra
" Trường ca, huynh không nhìn rỏ, sẽ dễ ngã đó"
" không cần quản" Trường Tương Tư xoay vòng, liên tục đá vào chân hắn " sợ ta té thì giữ chặt ta lại đi"
Lãng Ngưu thục lùi về sau, tránh đi những cái đạp vào chân kia, bất ngờ, hắn dùng sức, kéo người vào. Trường Tương Tư cuộn tròn lăn vào trong lòng hắn, lưng y chạm vào ngực hắn, y không thoát ra được, khi này muốn buông tay hắn nhưng lại bị cánh tay đó siết chặt trước cổ, Trường Tương Tư sinh khí "Đệ... buông ra!"
Lãng Ngưu cười ngâm, nghiêng đầu nhìn người trong lòng " Trường ca chẳng phải kêu ta giữ chặt huynh sao, ta rất nghe lời còn gì"
Không thoát ra được, nhưng Trường Tương Tư có thể phát hiện ra một chuyện, cơ thể Lãng Ngưu nóng bất thường lắm, dù biết cơ thể hắn phát Hỏa khí, nhưng cách lớp y phục mà Trường Tương Tư còn cảm nhận được hơi nóng như muốn bỏng thế này thì đúng là có bất thường rồi. y ngẩng đầu, hỏi " có phải bị sốt không, sao lại nóng như vậy?"
"không có gì" Lãng Ngưu phát hiện Trường Tương Tưđang dò bắt mạch tượng cho mình. Hắn trở tay, bắt lấy hai tay y ra phía sau, áp mặt Trường Tương Tư vào vách phòng " Trường ca, nghĩ ta không khỏe nên muốn ức hiếp ta? Nhìn xem có phải ta còn rất khỏe không, còn ức hiếp ngược lại huynh"
Trường Tương Tư muốn thoát nhưng lực người phía sau rất vững, một lúc cũng không tìm được yếu điểm nào để bắt, Y cố thử mấy lần thì bất lực, nên cứ vậy mà im lìm chôn mặt vào vách tường
Lãng Ngưu thấy người không còn động nữa tưởng người chịu thua rồi, hắn khom người, thỏ thẻ bên tai Trường Tương Tư " Trường ca, ngoan đi ngủ đi, đừng có loạn nữa"
" không cho ta bắt mạch thì ta không có cách biết đệ bị gì sao, xem thường ta quá rồi đó"
" nha, vậy Mộc độc nhân giúp ta rửa mắt đi, ta...a"
Câu chữ chưa kịp ra hết, hắn đã kêu đau, sau đó buông vội Trường Tương Tư ra để ôm cái chân của mình vừa bị người tàn nhẫn giẫm lên. Lãng Ngưu nhảy lò cò mấy vòng, sau đó nghe tiếng trước mặt hét lên" Nghiên Dương, đở lấy", hắn xoay ngươi nhìn, đã thấy một cơ thể người đang bay nhào tới phía mình, hắn vội dang tay đón người lại. Nhưng hiện tại Lãng Ngưu chỉ còn một chân, nên khi người ập đến hắn bị mất thăng bằng, ngã nhào ra nền đất
Nền sàn vừa thô vừa cứng, hắn dang tay giữ người lại trong lòng, thầm nghĩ cũng may không để Trường Tương Tư ngã ra nền, Lãng Ngưu thở hắt ra " Trường ca, huynh không nhìn thấy, sao lại phóng tới như vậy, lỡ ngã thì sao"
Bạn đang đọc bộ truyện Hồng Ngạn tại truyen35.shop
Trường Tương Tư khom người dậy, khi ngã xuống y đã kịp giữ một bên tay của Lãng Ngưu, khi này y cầm một bên tay của hắn giơ lên, nhấn móng tay ghim vào da thịt hắn, uy hiếp" ta giữ huyệt tử của đệ, ngoan ngoãn đưa cánh tay cho ta bắt mạch dàng hoàng, nếu không ta phá nát kinh mạch tay trái này đấy"
Lãng Ngưu cảm thấy cơ thể bũn rũn,vật lộn một vòng thêm chóng mặt, vì vậy nằm chờ chết, gát tay còn lại trên trán mặc y làm gì thì làm" Trường ca, ta không sao mà"
Trường Tương Tư trở tay kiểm tra mạch tượng, sắc mặt càng lúc càng khó coi " trúng độc rồi mà còn nói không sao, đệ tự tin vào bản thân quá hay bị ngốc rồi"
Sợ y phát hiện ra cơ thể đang bắt đầu bất thường của mình, Lãng Ngưu dỗ dành " được được, là ta sai, là ta ngốc, ta không nên lừa gạt huynh, nhưng mà Trường ca, huynh đánh ta đau quá trời"
Trường Tương Tư hờn dỗi mà hắt tay hắn ra, trèo khỏi người hắn " tự mình giải độc còn được, bị ta đánh mấy cái nào hề hấn gì với Ngưu lang quân"
Lãng Ngưu ôm ngực chống hai khủy tay lên nền đất, khom người một chút, nhìn sang y, người này hễ giận là thích gọi chức danh của hắn như châm chọc vậy, hắn nhìn bộ dạng y mà cảm thấy buồn cười" Ta không muốn gạt huynh, nhưng huynh biết mà lúc đó đông người như vậy"
Trường Tương Tư hướng mặt qua hắn " đệ nghĩ cho người ta rồi tự bò đến đây chịu đựng một mình, lỡ đệ có mệnh hệ gì thì ta biết tìm ai tính sổ, tìm đệ à"
Lãng Ngưu nhìn người ngồi gần mình kia đang tức giận vì lo cho mình, lòng vừa ấm vừa chua xót, muốn dang tay ôm lấy người vào lòng mà an ủi. Nhưng luồn hàn khí vẫn đang chạy khắp người, hắn sợ Trường Tương Tư phát hiện nên tốt nhất vẫn giữ khoảng cách, ngay cả muốn gỏ lên trán xoa mái tóc cũng nhịn lại. Lãng Ngưu thở dài trong thống khổ " Ta vì lo nghĩ cho đại cuộc lại bị huynh mắng như vậy, cảm thấy oan uổng quá trời luôn"
Trường Tương Tư nha một cái " vậy ta nên làm gì đệ đệ đây
?"
Lãng Ngưu nhìn trời đất " huynh đạp chân ta, hình như chân bị chậc hả gì rồi, không nhúc nhích nổi nữa"
Trường Tương Tư nhướng mài " cho nên?"
Lãng Ngưu nhe răng cười lưu manh" Trường ca xoa chân cho ta đi"
Trường Tương Tư cuộn người ngồi sát bên cạnh, nhích chân đá vào hông hắn một cái " muốn xoa nữa không?"
Lãng Ngưu ôm hông mà lăn lóc trên sàn nhà " Trường ca huynh ức hiếp ta, huynh ỉ lớn hiếp nhỏ, huynh ngang ngược không nói lí"
Lãng Ngưu nằm trên giường, môi hắn đã tái mét, mắt nhìn luồn khí hàn màu xanh đang rượt đuổi trên cánh tay mình, hắn vội kéo tay áo trở về, nhẫn nhịn mà áp xuống.
" thấy khó chịu sao?" Trường Tương Tư vừa đi lấy chút dụng cụ y dược về, ngồi lên giường
Lãng Ngưu thu tinh thần lại, lại nhe răng trêu đùa " đang nhìn vết bầm huynh đánh ta đó, thật muốn cho huynh thấy ghê để huynh đau lòng cho ta ghê"
Nhưng không ai biết hắn thực sự muốn Trường Tương Tư không nhìn thấy vào giờ phút này nhất, cũng mai là không nhìn thấy mới không phát hiện được gì cũng sẽ không phải lo lắng
Trường Tương Tư ngồi xuống mép giường, lấy túi ngân châm ra "mắt ta không tiện, ta chỉ đệ tự châm cứu"
Lãng Ngưu thở dài" tay chân ta vụng về, chỉ có thể cầm kiếm thôi"
Thật ra hắn chỉ muốn nói vậy để Trường Tương Tư từ bỏ, ai ngờ người lại cố chấp, còn ra kiến nghị" vậy ta tự tay vậy"
Dù không nhìn thấy nhưng y có thể nhận biết bằng cách sờ. Vì vậy ngón tay kia cứ mò mẫm lên cơ thể hắn, khi thì cánh tay, khi thì cổ, khi thì tóc, khi thì khuôn mặt.
Trường Tương Tư là người cẩn trọng, dù đã căng nhắc sờ tới sờ lui nhiều lần mới dám hạ châm, nhưng bây giờ vẫn muốn chắc chắn an toàn, y cứ hạ châm xong là quay lại hỏi hắn" có thấy chỗ nào không ổn không"
Đôi mắt cháy rực của Lãng Ngưu vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt đó, bất tri bất giác mà trả lời " có".
Trường Tương Tư không phát hiện, câu vừa rồi Lãng Ngưu không gọi huynh hay xưng đệ, vì y đang bận lo lắng " chỗ nào không ổn, để ta điều chỉnh lại"
Nhìn dáng vẻ có chút hoảng đó, Lãng Ngưu thu ánh mắt lại, vu vơ nói " đầu óc hơi loạn, chắc là trên trán"
Trường Tương Tư nâng tay sờ tìm, bỗng đôi tay bị bắt lấy, người có chút ngạc nhiên, sau đó thì đôi tay được nâng lên, hắn khom người để y chạm vào bên thái dương của mình " ở chỗ này"
Trường Tương Tư áp hai tay lên mặt hắn, cẩn thận rút châm.
Lãng Ngưu lại tham luyến mà cảm nhận đôi tay lành lạnh kia đang áp vào khuôn mặt nóng rực của mình, như làn gió xuân thổi qua bếp lửa lớn, dịu mát cả căn phòng bếp vừa hầm vừa nóng " Trường ca, sau này không được hành động như vậy nữa, nguy hiểm lắm đó"
Trường Tương Tư biết hắn nói đến chuyện khi nãy mình liều lĩnh bổ nhào tới, y cẩn thận hạ châm " không sao, ta chắc chắn rồi mới nhảy"
Lãng Ngưu mở mắt " chắc chắn thế nào?"
" Nghe tiếng bước chân của đệ, người mùi trên người của đệ"
" mùi trên người ta?" Lãng Ngưu hỏi " người ta có mùi gì nha?"
Lãng Ngưu chỉ hỏi trêu đùa, không chắc người sẽ trả lời. Nhưng ngoài mong đợi, Trường Tương Tư lại nói, trước khi nói còn cười như ánh xuân lóe qua, như cánh hoa vừa hé nụ " mùi của nắng, mùi của sương, mùi của gió, mùi của phong trần"
Độc tính dịu đi, tối đó cũng không có dấu hiệu tái phát. Lãng Ngưu chợp mắt một chút thì tính lại, hắn nhìn người đang ngủ gục trên mép giường
Lãng Ngưu khom người dậy, luồn tay qua làn tóc xoa xoa cái gáy nhỏ, nhỏ giọng gọi " Trường ca, lên giường ngủ đi"
Bế người lên giường dém góc chăn cẩn thận, hắn cúi người hôn nhẹ lên tâm trán, lại chỉnh chu lại y phục, khoác áo choàng ra ngoài
Con người có xu hướng sợ quá khứ, nhất là quá khứ tổn thương đau lòng. Trường Tương Tư không phải kiểu người hoài niệm chuyện cũ, nhưng dạo gần đây gặp lại cố nhân không ít, vì vậy tối nào cũng mơ đi mơ lại một số chuyện xa xưa
Tối nay y lại chìm vào hồi mộng, là rơi vào khoảng thời gian y đã chính thức luyện Độc y, suốt ngày say mê nghiên cứu đủ loại thuật quái dị, nào là lành thương dược, nào là thuật dịch dung,...Đáng sợ hơn là còn nuôi một bầy thú cưng toàn rắn rết, bọ cạp
Ai ai cũng nói Trường Tương Tư bị tẩu hỏa rồi, quốc sư còn dựng đàn lập phép để trục xuất hồn vì nói rằng y bị đoạt xá
Lễ xuất hồn vừa xong, quốc sư quất vào người y ba cây roi, y lại giả thần giả quỉ sau đó đốt cả đàn cầu phép của hắn.
Cả người vừa bẩn vừa nhơ nhuốc. Trên đường về điện, Trường Tương Tư đã ghé xuống mé hồ mà rửa tay rửa mặt.
Nước trong veo động lại lòng bàn tay, chảy xui theo kẽ tay, Trường Tương Tư hất bụm nước mát lạnh vào mặt, cảm thấy thoải mái theo từng giọt nước chảy xuống xương hàm.
Y vớ tay hứng thêm một bụm nước nữa, vô tình lia mắt nhìn thấy bóng dáng mình dưới nước, thiếu niên tuổi đôi mươi, đôi mắt tím bẩm sinh, vì đôi mắt này mà khi còn nhỏ ai cũng cho là y là quái nhân nên đám con nít cùng lứa không ai chịu chơi với y cả. Nhìn khuôn mặt vừa lem luốc kia, lại nghĩ những lời nói gần đây, nhất là cái biệt danh Mộc độc nhân kia nổi lên. Trường Tương Tư
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồng Ngạn, truyện Hồng Ngạn , đọc truyện Hồng Ngạn full , Hồng Ngạn full , Hồng Ngạn chương mới