Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
*chương này đề cập đến GGAD.
- ----------------------------
Harry nhìn phần báo chí trong tay, không thể tin được đây hết thảy dĩ nhiên thực sự xảy ra.
Voldemort đột nhiên mà lại trực tiếp xin quyết đấu không thể nghi ngờ làm cho cả giới pháp thuật đều cảm thấy khiếp sợ và hoảng sợ, chí ít xác nhận hai chuyện: Một, Chúa tể Hắc ám đích đích xác xác đã trở về; hai, y còn khôi phục phần lớn sức mạnh, bằng không tuyệt đối sẽ không tùy tiện đề xuất quyết đấu.
Phần lớn người lúc ban đầu đều cho rằng đây bất quá là một trận âm mưu tà ác, là Chúa tể Hắc ám nhắm vào việc tái nhậm chức của mình thiết kế cái bẫy rập gì.
Thế nhưng hiển nhiên, y đã làm chuẩn bị đầy đủ —— các phương diện phần quyết đấu kia hầu như đều kín đáo đến cẩn thận, nhìn không ra một chút cạm bẫy.
Mặc dù như thế, cũng vẫn có một nhóm người khuyên can Albus Dumbledore không nên tiếp nhận khiêu chiến này, bọn họ không kham nổi hậu quả mất đi phù thủy trắng cường đại nhất, cũng sợ sau khi ông cụ thất bại, Chúa tể Hắc ám liền thực sự muốn thống trị giới pháp thuật này.
Cũng có người cho rằng, người thần bí không có khả năng cứ như vậy mang theo toàn bộ lực lượng trở về, nói không chừng là người nào giả dạng loè thiên hạ, tốt nhất để cho Dumbledore trực tiếp đi giải quyết y.
Chỉ có một bộ phận rất nhỏ người cho rằng, có thể đây là một sự đánh dấu thời kỳ mới đến, Chúa tể Hắc ám chí ít lựa chọn một phương thức không có thương tổn làm hại đến dân chúng để thực hiện lý tưởng của y, vô luận như thế nào cái này cũng coi như là một một chuyện tốt —— bất quá, như vậy cái nhìn cơ bản đều bị những người khác trào phúng vì chủ nghĩa lạc quan của không có lửa thì sao có khói.
Trong lúc nhất thời mọi người đều xôn xao, nghị luận ầm ĩ, thế nhưng Harry rất rõ ràng, hiệu trưởng già mà cậu kính yêu nhất định sẽ đáp ứng đề nghị quyết đấu này.
Nếu như nói có một lựa chọn có thể đem phần trách nhiệm từ trên vai nhỏ gầy của cậu chuyển dời đến trên vai thầy ấy, giáo sư Dumbledore chắc chắn sẽ không bỏ mặc.
Huống chi, đối với thầy ấy mà nói, quyết đấu công bằng như vậy so với tập kích quy mô lớn mà nói tốt hơn rất nhiều.
Tờ báo này là Harry tìm được ở một nơi trong trang viên, lần đầu tiên tiếp xúc được tin tức ngoại giới, nhưng thật ra không nghĩ tới, biết được dĩ nhiên là tin tức mình đã biết từ trước.
Hoặc là nói, là tin tức mình so với độc giả biết chi tiết nhiều hơn một ít.
Cậu hít thở sâu một chút, nhớ lại đối thoại sau đó ngày đó mình và người đàn ông đó nói ——
"Ngươi muốn cùng, cùng hiệu trưởng quyết đấu...? Nhưng...!Thế nhưng, "Sau khi nghe được một tin tức nặng ký, Harry lập tức vì giáo sư của mình lo lắng, "...!Giáo sư Dumbledore thầy ấy đã hơn một trăm tuổi! Đây không thích hợp!"
"Có cái gì không thích hợp? Ta cũng còn rất trẻ tuổi sao?" Voldemort hừ một tiếng, tựa hồ không hề nghĩ ở trên đề tài tuổi tác quan tâm."Huống chi, vinh dự hắn thu hoạch cho tới bây giờ cũng chính bởi vì hắn đã từng đánh bại Grindelwald, phong thuỷ luân phiên xoay chuyển, là thời điểm để cho Chúa tể Hắc ám đại biểu thế lực pháp thuật hắc ám tiến hành một lần phản kích danh chính ngôn thuận."
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó ung dung nói, "A, ta cũng không như Grindelwald, đối mặt chính là người mình yêu ngày trước, ai biết trước đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra chứ."
"...!Cái gì?!" Harry mắt trừng thật to, "Người yêu?? Giáo sư Dumbledore...!với, với Grindelwald á!?"
"Lão già kia không cùng ngươi nói sao?" Voldemort giả vờ kinh ngạc nói, "Bọn họ lúc còn trẻ là một đôi, sau lại bởi vì một ít ngoài ý muốn, cuối cùng mỗi người một ngả, mới đi về phía con đường khác nhau."
"Oa nga...!Cái này...!Ta còn thật không biết, " Harry thấp giọng cảm thán nói.
Bất quá cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, cái này tựa hồ cũng hợp lý đi.
Giáo sư Dumbledore rất ít cùng người khác nhắc tới cuộc sống riêng của thầy ấy, cũng quả thực không có nghe thấy qua lúc còn trẻ thầy ấy có scandal gì, tựa hồ như là sống cô độc đã quen.
Chỉ bất quá...!Đối phương là Chúa tể Hắc ám đời trước Grindelwald? Đây quả thật là cũng quá không thật* rồi.
*ma huyễn
Harry lấy lại bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn hướng về phía Chúa tể Hắc ám đương nhiệm, có chút khẩn trương hỏi y cái vấn đề mình quan tâm nhất, "Vậy...!Nếu như ngươi thắng cuộc quyết đấu này, ngươi sẽ giết giáo sư Dumbledore sao?"
"Ngươi hy vọng ta lưu lại mạng của lão?" Voldemort không có trực tiếp trả lời, lại hỏi đến rất nhanh, như là đã sớm dự liệu được.
"Ta...!Dĩ nhiên." Nhìn thần tình của người đàn ông thành thạo mà hỏi ngược lại mình, Harry tựa hồ loáng thoáng cảm thấy chút gì đó.
Không ngờ, Voldemort cũng cười nhạo một chút, "Lại nói tiếp, thần sắc của ngươi thật giống như một chút cũng không nghĩ tới ta cũng có thể thất bại vậy? Ngươi chẳng lẽ không nghĩ, lão ong mật kia có thể đánh bại ta, mang tới một tương lai tốt đẹp trong lòng các ngươi sao?"
Quả thật, y vốn cho là cậu bé làm con cừu nhỏ của phe chính nghĩa, nghe được mình đề xuất quyết đấu như vậy, thế nào cũng sẽ đối với hiệu trưởng cậu rất kính ngưỡng càng có lòng tin một ít, cũng chí ít sẽ có một chút mong đợi đối với việc mình bị thua.
Nhưng hiện nay xem ra, ở trong mắt cậu, xem ra đối với thắng lợi của Chúa tể Hắc ám vô cùng có lòng tin.
Không khỏi làm cho trong lòng của Chúa tể Hắc ám còn có chút đắc ý hơi nhỏ đây.
Y không biết là, trên thực tế nguyên do Harry hỏi như vậy là bởi vì cậu biết được chuyện tình Trường sinh linh giá, cũng biết trước khi mình chết, cho dù tham dự một trận quyết đấu nguy hiểm, thì sự thật là người đàn ông này người đàn ông này cũng sẽ không dễ dàng go die*...!
*bản QT là cẩu đái [gǒu dài] phát âm gần giống với go die: chết
Cái này làm Harry có chút lúng túng, cậu cũng không am hiểu nói xạo, lại muốn giả như không biết chuyện tình Trường sinh linh giá, không thể làm gì khác hơn là không mở mang trí óc lắp bắp nói, "Ách ừ...!Nói như thế nào đây, dù sao thì ta, ta cảm thấy ngươi sẽ không chết vô cùng đơn giản như vậy." Cậu nhanh chóng dời đề tài đi, "Ngươi đã hỏi như vậy, nói rõ ngươi cũng không nhất định phải giết chết thầy ấy, đúng không?"
Voldemort cong lên khóe miệng, "Xem ra ngươi thật sự ở nơi này của ta mà trở nên thông minh chút, hoàn toàn chính xác, ta có điều kiện của ta."
"Ta cũng biết." Harry liếc mắt, sau đó lầm bầm đứng lên, "Trước đó còn nói cái gì có thể cho ta rời khỏi, khẳng định đều là âm mưu..."
Voldemort cắt đứt trào phúng của đối phương, "Ta không có lừa ngươi, ta đích xác có thể thả ngươi về, trở lại...!Hogwarts."
"...!Chắc chắn là thật?"
"Chắc chắn là thật.
Bất quá ta cũng đã nói, đây hết thảy đều phải căn cứ vào thành lập của Lời thề bất khả bội kia, " Voldemort dựng một ngón tay lên, "Ta lặp lại một chút, đầu tiên, chúng ta cần ước định với nhau không làm bất cứ chuyện tình uy hiếp gì đến tính mệnh hai bên.
Ngươi đây có thể làm được đi? Hửm?"
Harry không có phản bác, nhưng trong đầu cậu lại đang nhanh chóng tính toán, cậu biết không quản trong mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chút gì để cho Voldemort nảy sinh quyết định hiện nay, thế nhưng cậu biết, cũng tựa hồ có thể khẳng định, chỉ cần có tầng quan hệ Trường sinh linh giá này, Voldemort sẽ không dễ dàng lấy tánh mạng của mình...!
Thế nhưng theo cậu bên này mà nói, nếu có cơ hội —— chỉ là giả thiết —— có một cái cơ hội như vậy có thể uy hiếp được tính mệnh của Voldemort, cậu nhất định sẽ bắt được cơ hội này! Như vậy cái lời thề này với cậu mà nói chẳng phải là có chút thua thiệt sao?
Voldemort không để ý đến trầm mặc của Harry, tiếp tục nhất định phải nói cho được mà tiếp tục nói "Chúa tể Hắc ám cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng khoan thứ bất luận kẻ nào, huống chi là một lời thề giống như lá bài miễn chết như vậy.
Ngươi nên biết ta nếu muốn giết ngươi có bao nhiêu giản đơn, cũng có thể nói, chuyện này đối với ngươi tới mà nói có bao nhiêu chỗ tốt."
F*ck, ta là bảo hộ cho bất tử của ngươi ôi chao, ngươi đương nhiên sẽ không muốn đe dọa tính mạng của ta!! Còn đường hoàng mà lấy tới làm điều kiện!! Có xấu hổ hay không a!! Nếu không phải là ta biết chuyện tình Trường sinh linh giá, chỉ sợ thật đúng là cảm thấy ngươi là người thật tốt a có đúng hay không!!
Harry ngậm chặt miệng, nỗ lực để cho rít gào của để cho mình đều giấu ở trong bụng.
"Tại sao không nói chuyện, cảm động đến khóc?"
"..." Harry hít thở sâu một chút, cuối cùng phun ra một câu khiêu khích tính thăm dò."...!Đối với ngươi thế nào nhớ được, ngươi đã từng nói —— máu của ta a và vân vân, đối với sống lại của ngươi có trợ giúp —— các loại?"
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, nhưng như trước duy trì thản nhiên tự nhiên, "Sớm đã giải quyết rồi."
Harry ở trong nội tâm yên lặng "Phi" một tiếng, hận không thể đem mặt nạ người đàn ông kéo xuống.
Nhưng mà, lại làm sao Harry cũng bất quá là một thiếu niên mười mấy tuổi, huống chi cậu cũng không phải là một người giỏi về ngụy trang tâm tình mình.
Voldemort khá quen thuộc tính tình của cậu bé rốt cục cảm giác được không thích hợp vi diệu, hơn nữa đối phương thời điểm vừa nhắc tới chuyện này phản ứng cũng có chút khẩn trương, y hoài nghi híp mắt lại, chậm rãi hỏi, "Potter, ngươi có phải biết...!Ngươi rốt cuộc là cái gì hay không?"
"Cái gì gọi là ta là cái gì, ta là Gryffindor!" Trán Harry tích mồ hôi, vẻ mặt vô tội."Chậc, ta còn biết ngươi là học sinh Slytherin nha! Ta còn có thể là cái gì, học sinh hiệu trưởng Dumbledore thích nhất? Người được đề cử là vận động viên Quidditch điều kiện tốt nhất đời kế tiếp?..."
Voldemort không có hành động gì, "Vậy ngươi có biết, ngươi thực sự rất không am hiểu nói xạo?"
"..." Harry ngậm miệng.
"Xem ra ngươi đã biết ngươi là một Trường sinh linh giá, đúng hay không?"
Harry mím mím môi, trừng hai mắt nhìn về phía người đàn ông, hai người cứ như vậy phân cao thấp vậy mà nhìn nhau một lúc lâu.
Một lát qua đi, vẫn là cậu bé trước tiên thở dài một hơi, thỏa hiệp mà nói, "Được rồi được rồi, đúng vậy, ta đã biết."
"Dumbledore cùng ngươi nói? Lão biết bao nhiêu? Ngươi là lúc nào biết đến? Biết đã bao lâu?" Dính đến chuyện rất bí ẩn của mình, người đàn ông ban đầu còn xưng sắc mặt thoải mái rốt cuộc lập tức thay đổi nghiêm túc, trong đầu cũng đang nhanh chóng mà nhớ lại trước đó chi tiết trong đối thoại của hai người, nỗ lực tìm được một ít căn cứ chính xác làm cơ sở.
"Được rồi được rồi, ta từ từ cùng ngươi nói đi." Harry đặt mông ở bên giường ngồi xuống, cậu gãi đầu một cái, có chút bất đắc dĩ, "Hiệu trưởng trước đây chỉ là nói cho ta biết một ít suy đoán của thầy ấy, về sau, ở thời điểm nơi này của ngươi, ta phát hiện ngươi là thật không có muốn giết ta, nhưng lại cảm thấy buồn bực, lại sau đó, nghĩ đến liên hệ cổ quái giữa chúng ta, cùng với lí do thoái thác của ngươi, ta mới đem hết thảy kết hợp chung một chỗ đoán ra được."
"Ngươi cùng những người khác nói qua sao?"
"Đương nhiên không có! Ta vẫn bị ngươi nhốt ở chỗ này có được không! Ta có thể nói chuyện đối tượng trừ ngươi, bản thân ta ra cũng chỉ có Nagini! Ngươi đã quên sao?"
"Vậy cũng khó cam đoan ngươi không có đùa ra cái gì..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ còn bởi vì đối phương giấu diếm sinh ra không cam lòng.
Harry mất hứng, "Ngươi cũng từ chỗ này của ta biết đến bộ phận sau của lời tiên tri!"
"Đó là ngươi trong lúc vô ý tự mình nói ra được, ta nhưng cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt ngươi."
"Thế nhưng, là ngươi để cho ta cho rằng...!Để cho ta nghĩ ngươi..." Harry cứng họng, cậu cũng không biết mình nên nói cái gì, nghĩ đến thân phận của đối phương, cùng quan hệ của mình, cậu có thể lên án gì chứ? Phụ tín nhiệm của mình?
Harry hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu tín nhiệm Chúa tể Hắc ám sao?
Trải qua mấy ngày nay, cậu phát hiện mình ở trước mặt người này hình như thật sự càng ngày càng không chút kiêng kỵ, không chỉ là bởi vì liên quan đến việc đối phương khôi phục dung mạo, càng nhiều hơn như là một loại hành vi dưới tiềm thức.
Cậu không khỏi nghĩ đến, có thể cậu thực sự là người thứ nhất dám ở thời điểm Voldemort thua bài tú-lơ-khơ hướng mặt đối phương dán tờ giấy.
Lời chất vấn của người đàn ông lúc trước lại trào vào đầu óc của cậu vào lúc này.
Ý tứ của Chúa tể Hắc ám, chẳng lẽ là thật...!Y quan tâm cậu là thật —— quan tâm cậu, Harry Potter? Cậu bé đại nạn không chết?
Voldemort nhìn dáng dấp cậu bé sau khi bị nghẹn tỉnh tỉnh mê mê suy tư, khóe mắt xẹt qua ý cười.
Nhìn đồng hồ, y nghiêm mặt nói, "Được rồi, trở lại chuyện chính, ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ta thắng quyết đấu, ta có thể lưu lại tính mệnh của Dumbledore, đồng thời cho ngươi rời khỏi.
Mà ngươi, cũng cần đáp ứng một yêu cầu của ta."
Nhắc tới Dumbledore, Harry cũng lấy lại tinh thần nghiêm túc, "Cái gì?"
"Sau khi ngươi trở về, bất luận kẻ nào hỏi ngươi cuộc sống ở nơi này của ta, ngươi đều phải lấy sự thật báo cáo, không được giấu diếm hoặc là nói xạo, đương nhiên, dính đến chuyện tình tư ẩn đây đó của chúng ta thì không tính.
Bạn đang đọc bộ truyện [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống, truyện [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống , đọc truyện [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống full , [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống full , [Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống chương mới