Trong lúc mơ màng, An Văn Quế cảm nhận được trên trán mình có thứ gì đó ướt ướt lại mát lạnh chạm tới.
Cả người đang nóng rực như một hòn than hồng, đột nhiên có thứ mát lạnh chườm lên cảm giác thỏa mái đến mãn nguyện.
Sau đó còn nghe thoáng qua có tiếng nước róc rách bên tai, tiếp theo cơ thể đang trong chăn liền bị mở tung ra, cảm giác mát lạnh được chạm qua nơi gáy, rồi đến hõm nách.
Điểm yếu của An Văn Quế là ngay tại chỗ này, cả người bừng tỉnh, mắt mở lớn, tay nắm vội lấy bàn tay kia.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt của Lý Thống, mang theo nét quan tâm.
Chưa bao giờ hắn thấy Lý Thống nghiêm túc mang vẻ mặt tốt bụng như vậy.
Phút chốc chính bản thân An Văn Quế nghe được tiếng tim mình đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
"Ngươi làm gì vậy.."
Quá xấu hổ, để tên kia mang vào trong phòng rồi, giờ lại còn để hắn chạm vào cơ thể như vậy.
Lý Thống nhướn mày, đáp.
"Giúp ngươi hạ sốt chứ còn làm gì."
An Văn Quế vẫn khăng khăng giữ chặt tay Lý Thống.
"Nhưng..
nhưng..
nơi này ta.."
Thế nào đằng sau, hai anh em họ Lý kia ngó vào hỏi, là ban nãy vội vàng bưng thau nước lạnh vào Lý Thống quên đóng cửa, cộng thêm tiếng chạy cũng không hề nhỏ.
Người anh tên Lý Chưởng ngó vào hỏi.
"Lý thiếu gia, An Văn Quế sao vậy?"
Lý Thống nhanh tay đắp chăn lại cho An Văn Quế, quay đầu đáp.
"Tên nhóc này lăn ra sốt rồi.
Ta đang giúp nhóc con này hạ sốt."
Quay lại nhìn tên nhóc kia, Lý Thống trong lòng như vừa sáng tỏ điều gì "Thì ra tên là An Văn Quế".
Mấy hôm vừa rồi chung phòng, vẫn chưa có để ý tên tuổi của mấy người này.
Lý Thuần nghe thế chen ngang.
"Sốt sao, sáng nay có buổi học binh pháp học thuật, hai người có tham gia không? Sốt cao có thể gọi lang y đến kê thuốc."
Lý Thống trả lời.
"Tên An Văn Quế này một phần do ta khiến hắn lăn ra đổ bệnh, nay ta cũng nghỉ chăm hắn.
Hai ngươi đi đi, không phải bận tâm đâu.
Việc gọi lang y, sau ta sẽ gọi."
Hai anh em Lý Chưởng, Lý Thuần nghe vậy cũng không nói thêm gì, họ quay ra nói gì với nhau sau đó cáo từ đi học trước.
Lý Thống để hai người họ ra khỏi nhà rồi mới quay ra đóng cửa phòng.
Ban nãy An Văn Quế chỉ biết nằm im mà không chen lời nói được câu nào.
Nghe tên Lý Thống này nói chuyện sao lại khác xưa quá vậy, tỏ vẻ thân mật với ai.
Một câu nhóc con hai câu nhóc con, hắn ta chưa từng nói mấy từ đó.
Thấy Lý Thống trở lại bên cạnh, An Văn Quế nóng máu.
"Ngươi, ban nãy ta nhịn ngươi.
Ngươi nghĩ hơn ta mấy tuổi mà dám xưng nhóc này nhóc kia."
Lý Thống mặt lạnh nghe thử tên ốm dở hơi kia nói.
Tay vẫn đang nhúng khăn xuống chậu.
Trong đầu nghĩ thầm "Đúng là thằng nhóc này kém tuổi mình, thế mà dám gọi tên của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Hữu Duyên Thiên Lý tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hữu Duyên Thiên Lý, truyện Hữu Duyên Thiên Lý , đọc truyện Hữu Duyên Thiên Lý full , Hữu Duyên Thiên Lý full , Hữu Duyên Thiên Lý chương mới