An lão gia đang đứng trước khu vực chuẩn bị sân diễn ngày mai, nơi này đông đúc các sĩ tử.
Lão phóng tầm mắt tìm kiếm đứa con trai đáng chết của mình, ánh mắt nham hiểm đến đáng sợ.
"Thằng ranh.."
An lão gia bước tới chỗ An Văn Quế đang bê đồ, lúc này thật may không có Lý Thống ở cùng.
An Văn Quế đang quay lưng lại với lão ta, giây trước còn đang cố bê nốt đống đồ lên cao cho bạn học đỡ lấy, giây sau đã bị nắm lấy bả vai quay ngoắt người lại.
An Văn Quế giật mình không biết ai vừa mạnh bạo thô lỗ như vậy, đến khi thấy là cha mình liền cứng đờ người, mắt trợn lớn, lắp bắp.
"Ch..
cha.."
An lão gia trợn mắt dọa người, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đi ra đây."
Lão ghé sát vào tai nói với đứa con trai của mình, An Văn Quế sợ đến nổi gai ốc, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, luống cuống cứ thế đi theo cha.
Vừa đi đến chỗ khuất người, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện thì đã bị ăn một cái bạt tai đau đến choáng váng đầu óc.
"Mày có biết tại sao tao đánh mày không?"
An Văn Quế khẽ run run chạm tay lên chỗ vừa bị đánh, nó đau đến mức bỏng rát.
"Mày..
mày đúng là đồ..
tao không hiểu được tại sao mày với cái thằng nhãi kia lại dám làm ra cái trò kinh tởm như vậy?"
An Văn Quế nghe những lời nói cay nghiệt đó không xót một chữ nhưng cũng chẳng thể lưu lại một chữ nào.
Đầu óc trống rỗng, thứ duy nhất trong đầu là dáng vẻ cao lớn, tấm lưng vững chắc đứng chắn bảo vệ hắn khi hắn bị ức hiếp.
"Mày nói tao nghe, từ khi nào, hai đứa chúng mày từ khi nào?"
Lão già điên tiết túm lấy cổ áo hắn, để hắn nhìn thẳng vào mắt lão mà trả lời.
An Văn Quế lưng bị xô vào tường mạnh bạo, đau đớn, nhìn vẻ mặt tức giận của cha.
Nhất thời hắn cảm thấy cha hắn quá đỗi xa lạ.
"Cha..
nói cái gì vậy!"
Nước mắt rơi lã chã, An Văn Quế sợ hãi, lắp bắp hỏi lại cha lần nữa, trong đầu hắn ngàn vạn lần kêu cứu Lý Thống, hắn cần cậu lúc này, cần cậu tới kéo hắn vào lòng bảo vệ như những lần trước.
"Mày với thằng Lý Thống kia, hai đứa chúng mày bày ra cái trò yêu đương kinh tởm từ khi nào?"
An lão gia hết kiên nhẫn rồi, lão gằn từng câu từng chữ hét vào mặt An Văn Quế.
Nói xong còn đệm thêm cú đấm vào bụng An Văn Quế, đau đớn khiến hắn nhất thời ngã xuống.
Tay An Văn Quế ôm bụng, răng cắn chặt miệng.
Cha hắn cuối cùng cũng biết chuyện rồi, hắn chưa nghĩ đến thái độ gay gắt của cha hắn.
"Cha ơi..
chúng con thương nhau thật lòng mà, xin cha tha cho Lý Thống..
cha ơi.."
An Văn Quế túm lấy vạt áo của cha hắn, cầu xin.
An lão gia đang trong cơn tức giận, vẫn cứ đá văng bàn tay đang bấu víu.
Nhìn dáng vẻ hèn kém này của thằng con, lão càng căm ghét Lý Thống.
"Mày bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú à, sao mày dám làm cái việc kinh tởm ấy sau lưng tao? Tại sao mày lại thành ra thế này, mày biết rõ quan hệ giữa hai nhà rồi sao còn dám làm cái trò đấy, yêu đương sao? Hai thằng con trai dám nói yêu đương thật lòng trước mặt tao sao?"
An Văn Quế ngước mắt nhìn cha, chưa bao giờ hắn đau đớn như vậy, từ thể xác đến tinh thần.
Chưa bao giờ cha hắn tức giận như vậy, chưa bao giờ cha hắn chửi mắng đánh đập hắn dã man như vậy.
Hắn đau cả con tim khi bị chính cha mình phỉ báng.
Vì hắn trót yêu kẻ thù của cha hắn, vì hắn trót đồng tính luyến ái.
"Cha..
con xin cha..
Bạn đang đọc bộ truyện Hữu Duyên Thiên Lý tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hữu Duyên Thiên Lý, truyện Hữu Duyên Thiên Lý , đọc truyện Hữu Duyên Thiên Lý full , Hữu Duyên Thiên Lý full , Hữu Duyên Thiên Lý chương mới