Đàm Hữu quen biết Hạnh Gia Tâm, là ở sơ tam năm ấy.
(theo mình biết thì sơ tam là năm thứ ba của sơ trung, là lớp 9)
Cuộc sống phổ phổ thông thông, nàng ở trong trường học cãi nhau ầm ĩ, ở trong nhà ba mẹ cãi nhau ầm ĩ.
Hạnh Gia Tâm là học sinh chuyển trường, tên rất êm tai, khai giảng không lâu trong tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp chuyên môn chạy tới trước tiên giới thiệu bạn học này, nói nàng mới vừa chuyển nhà đến Hán Bắc, lớn lên ở phía Nam.
Nói thành tích học tập của nàng đặc biệt xuất sắc, cầm giải quán quân cuộc thi vật lí toàn tỉnh, đi vào trường học của bọn họ, lọt top mười trong trường khẳng định không nói chơi.
Giới thiệu đến nơi đây, bọn học sinh ngồi phía dưới thật vất vả có chuyện vui để xem đều rất hưng phấn, bao gồm Đàm Hữu.
Người từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc nơi gió cát tàn sát bừa bãi, đối với phía Nam luôn là có loại say mê hướng tới, đó nhất định là Giang Nam như trong thơ viết, mưa bụi, phiến đá xanh, cô nương giống như hoa đinh hương đang cầm dù giấy.
Huống chi cô nàng này còn đặc biệt thông minh, thật là chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt. (đại loại là vùng đất tuyệt vời sinh ra con người ưu tú)
Nghe tới thập phần làm người ta kích động.
Nhưng mà câu chuyện cũng không giống như tưởng tưởng của mọi người mà tiếp tục phát triển, chủ nhiệm lớp đột nhiên biến chuyển.
"Nhưng bạn học này có chút đặc biệt..."
Đặc biệt là đặc biệt như thế nào đây, học sinh chuyển trường thành tích vượt trội từ phía Nam lại đây, đối với cả lớp đều là học sinh người bản địa mà nói, đã thực đặc biệt rồi.
Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ cái mũi của mình: "Bạn học này trên mặt có tàn tật, hy vọng mọi người không cần dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng."
Những lời này vừa ra, cả lớp ồ lên.
Bộ mặt có tàn tật? Thân thể tàn tật còn có thể hiểu được, vậy bộ mặt có tàn tật là ý gì?
Trong lúc nhất thời vang lên thanh âm thảo luận nhỏ vụn làm chủ nhiệm lớp thở dài, rồi sau đó bảng đen chụp ở trên bục giảng, "băng" một tiếng.
Tất cả bị dọa đến run lên, yên lặng xuống.
Chủ nhiệm lớp nói: "Giữa bạn học phải trợ giúp lẫn nhau, bạn học này có khuyết tật, chúng ta hẳn là trợ giúp nàng, thân cận nàng. Mà không phải bởi vậy khi dễ nàng, bài xích nàng."
Không ít nữ sinh hết sức gật đầu.
"Nếu để tôi phát hiện có người khi dễ bạn học, gọi phụ huynh đến! Bản kiểm điểm một ngàn chữ! Chào cờ tự mình đọc lên!" Chủ nhiệm lớp nói năng có khí phách.
Các nam sinh ngồi sau làm động tác khoa trương mà hít hà một hơi.
Cứ như vậy, Hạnh Gia Tâm trước khi nhìn thấy mọi người, liền lấy được đủ cảm giác tồn tại.
Cho nên ngày hôm sau, khi nàng xuất hiện ở trên chỗ ngồi trống trong phòng học, mọi người căn bản không khống chế được ánh mắt khác thường của mình.
Đàm Hữu cứ theo lẽ thường đến trễ, đi đến dưới lầu, đã bị bạn học tiểu Trương đang xuống lầu đổ rác giữ chặt một phen.
Làm động tác nói nhỏ, lại cũng không giảm chút âm lượng nào: "Ai kia! Ai kia tới rồi!"
"Thế nào?" Đàm Hữu rất tò mò.
Tiểu Trương lắc đầu: "Ta xem như biết cái gì gọi là bộ mặt tàn tật, chính là lớn lên đặc biệt xấu a!"
"Đặc biệt xấu sao?" Đàm Hữu nói, "Kiểu như Bạng Đại Hải sao?"
Bạng Đại Hải có 200 cân, không phải cùng lớp với bọn họ, nhưng nổi tiếng gần xa. Thịt trên người hắn đem tứ chi ngắn nhỏ chen chúc đến biến hình, đem ngũ quan trên mặt cũng chèn đến biến mất.
Tiểu Trương nhíu nhíu mày: "Không khoa trương như vậy, bất quá cũng không gầy, rất trắng."
"Một khi da trắng che ngàn cái xấu, còn có thể xấu đến nỗi nào?" Đàm Hữu bĩu môi.
"Ai, chính cậu tự đi xem đi! Tôi còn phải đi đổ rác đây." Nói xong cộp cộp cộp chạy xuống dưới lầu, chỉ rơi xuống dưới đất một trang giấy mang theo mùi thối.
Đàm Hữu nhanh hơn bước chân, một chân vượt ba cái bậc thang, nhảy lên tới hành lang.
Sau đó giống như một cơn gió, chạy như bay qua phòng học của lớp một, vọt tới cửa của lớp hai sơ tam. (kiểu 9A1, 9A2 bên mình đó)
Thời gian tự học buổi sáng, giáo viên trực ban còn chưa có tới, bên trong náo loạn. Đàm Hữu cách cửa sổ nhìn qua cả lớp, tinh chuẩn mà bắt được bóng dáng xa lạ kia.
Vị trí trung gian hàng thứ ba, được trời ưu ái, là chỗ ngồi giáo viên chuyên môn giữ lại cho học sinh chuyển trường có thành tích xuất sắc này.
Nữ sinh ăn mặc đồng phục trường, ngày nắng nóng, áo khoác lại kéo đến thập phần kín mít.
Xác thật không gầy, nhưng cũng không coi là béo, con gái trong tuổi dậy thì lớn lên tròn tròn có rất nhiều, nếu là làn da vừa trắng vừa sáng, ngược lại nhìn rất đáng yêu.
Nhưng ở góc độ này Đàm Hữu không thấy rõ mặt nàng, nữ sinh xoã tóc, đang cúi đầu đọc sách.
Tư thế như vậy, theo góc độ từ bên này tóc dài hoàn toàn che đậy gương mặt của nàng.
Bạn đang đọc bộ truyện Hữu Hạnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hữu Hạnh, truyện Hữu Hạnh , đọc truyện Hữu Hạnh full , Hữu Hạnh full , Hữu Hạnh chương mới