Đêm đó Diệp Tri Cẩn đã lĩnh hội được.
Thật ra hắn không thích mấy chỗ náo nhiệt lắm, bị Trần Qua lôi kéo một hồi bèn về phòng nghỉ ngơi trước.
Nhiệt độ khách sạn vừa phải, trong lúc Diệp Tri Cẩn bọc chăn nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng gõ cửa bèn để chân trần chạy đi mở cửa.
Mấy người bạn của Trần Qua đẩy anh vào, anh đứng cũng đứng không vững, lúc sắp sửa ngã xuống thì Diệp Tri Cẩn vội vàng đưa tay đón, kết quả hai người cùng nhau ngã lên tấm thảm dày mềm mại.
Toàn thân Trần Qua đầy mùi rượu và hơi nước, tay chống trên sàn nhà đưa mắt nhìn xuống Diệp Tri Cẩn.
Có lẽ vì men say nên lúc anh nhìn Diệp Tri Cẩn như thể cách một màn sương mờ ảo, lớp sương mù kia đã xóa đi sự hờ hững trong mắt hắn, chỉ để lại sự dịu dàng, làm lòng anh như muốn tan chảy.
Diệp Tri Cẩn đẩy bả vai anh, anh liền theo lực tay của hắn ngã xuống một bên, nằm trên đất muốn hắn tới đỡ mình.
Diệp Tri Cẩn căn bản không để mắt đến anh, sửa sang lại áo choàng tắm rồi đứng lên, chẳng thèm để ý tới những động chạm kia.
Anh thấy Diệp Tri Cẩn chuẩn bị rời đi bèn ôm lấy cẳng chân trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài áo choàng tắm của hắn không chịu buông, bộ dáng mặt dày mày dạn kia hệt như mấy tên lưu manh.
Diệp Tri Cẩn muốn giãy giụa nhưng động tác lại chẳng tới, anh dễ dàng lần theo mép áo choàng tắm sờ lên, vô tình đụng phải một mảng ẩm ướt, sáng tỏ mỉm cười, ngả ngớn nói: "Chuẩn bị tốt như vậy còn muốn trốn đi đâu?"
Máy điều hòa trên đầu phả ra không khí lạnh, trong phòng duy trì nhiệt độ 23°C thế nhưng Diệp Tri Cẩn lại cảm thấy rất nóng, phần thịt trắng mềm trên cổ đỏ ửng một vùng.
Lòng Trần Qua ngứa ngáy, anh đột nhiên đứng dậy khiêng Diệp Tri Cẩn lên.
Diệp Tri Cẩn kêu một tiếng, cúi đầu nhìn khuôn mặt Trần Qua, nào có giống một tên uống say đâu chứ.
Cái bụng mềm mại của hắn đập vào bờ vai rắn chắc của Trần Qua qua lớp áo choàng tắm, tựa như một chú cừu non chỉ biết để anh trói lại khiêng vào phòng tắm, sau đó lột sạch quần áo ném vào bồn tắm mát xa.
Nước nóng chảy vào từ bốn phía, Diệp Tri Cẩn nhoài người vịn lên thành bồn, tóc hắn còn chưa khô, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại mềm mại.
Trần Qua cởi quần áo bước vào, vén lên tóc mái để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi của hắn, véo cằm hắn rồi thấp giọng hỏi: "Diệp Tri Cẩn, em có biết bây giờ anh là chồng em rồi không?"
Diệp Trị Cẩn nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, vặn lại: "Còn chưa phải mà."
Trần Qua có hơi bực, anh uống rượu vào là tính tình cứ như con nít, túm lấy đùi Diệp Tri Cẩn để cái mông vểnh cao hơn, cây hàng to dài để ở giữa kẽ mông hắn rồi đẩy vào khai phá vùng đất hứa.
Cánh tay Diệp Tri Cẩn gác trên thành bồn tắm trắng tinh, nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay mình, không ngừng lắc lư theo động tác của Trần Qua, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Bồn tắm quá trơn, Trần Qua cảm thấy lực hông không đủ thỏa mãn, anh lật Diệp Tri Cẩn lại để cho hắn mặt đối mặt cưỡi trên người mình, từ dưới thúc lên.
Diệp Tri Cẩn ôm lấy bả vai anh, thân dưới chưa đụng vào mà đã vểnh lên rỉ ra mấy giọt nước, lắc eo ở trên người anh mè nheo, muốn tự mình sờ.
Trần Qua không cho hắn sờ, kéo tay hắn chạm vào nơi hai người giao hợp, vật đàn ông nóng bỏng đè ép ra ra vào vào cái miệng nhỏ trong làn nước, kéo theo một chút chất nhầy trong suốt.
Anh đặt những ngón tay nhỏ dài của Diệp Tri Cẩn quanh mình, buộc hắn cảm nhận nhịp điệu của anh.
Diệp Tri Cẩn lại khóc.
Hắn vừa khóc vừa thở hổn hển, mặt sau tê dại, mặt trước căng đau, rõ ràng chỉ cách thiên đường có một bước nữa thôi nhưng tên quỷ say xỉn xấu xa kia lại không chịu cho hắn sảng khoái, bốn ngón tay chậm rãi vỗ về dục vọng của hắn nhưng ngón cái lại ác độc chặn ngang lỗ nhỏ.
Hắn muốn bắn nhưng không được, hai chân mở rộng ngồi phịch trên người Trần Qua.
Trần Qua nâng mông hắn lên rồi kéo hắn ôm vào trong ngực, hôn nước mắt trên mặt hắn, cảm giác muốn chiếm làm của riêng cùng thỏa mãn xâm chiếm cả người anh, anh dùng sức thúc Diệp Tri Cẩn một cái, nói với hắn: "Gọi ông xã."
Diệp Tri Cẩn khóc gọi: "Ông xã..."
"Ngoan." Trần Qua lại hôn hắn một cái, buông tay để cho hắn được sảng khoái.
Bọn họ ở lại trên đảo một tuần, sau khi về nước Diệp Tri Cẩn liền chuyển đến chung cư của Trần Qua.
Đây cũng là ý của hai vị trưởng bối trong nhà, muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước khi kết hôn.
Tình cảm thì Trần Qua không biết có bồi dưỡng ra không, nhưng anh với Diệp Tri Cẩn ở trên giường ngược lại càng bồi dưỡng càng ăn ý.
Diệp Tri Cẩn làm cho một công ty nước ngoài, hai người ban ngày đi làm tối về quần nhau.
Căn hộ của Trần Qua ở tầng cao nhất, phòng khách có một cửa sổ sát đất lớn có thể nhìn xuống nửa cảnh đêm thành phố A.
Anh chưa bao giờ mang người về nhà, vẫn luôn muốn thử ân ái trước cửa sổ sát đất xem xem có cảm giác gì, Diệp Tri Cẩn vừa hay thỏa mãn nguyện vọng này của anh.
Bọn họ núp sau tấm rèm cửa sổ dây dưa trên sàn nhà bằng gỗ, quay đầu lại là độ cao trăm mét, bầu trời thành phố không nhiều ánh sao lấp lánh, nhưng trong ánh đèn sáng rực nơi phương xa trời đất như thể đảo ngược, ánh sao kia rơi như xuống phàm trần.
Anh kéo Diệp Tri Cẩn đi xem, Diệp Tri Cẩn ôm anh mặt đối mặt bên trong căn phòng tối đen, ngón tay trắng như tuyết ấn trên mặt kính, một ít ánh sáng phản chiếu nơi đáy mắt, đẹp đến mức không chân thật.
Trần Qua chợt cảm thấy hắn cách mình rất xa, hoặc giả hắn cách tất cả mọi người rất xa, không người nào có thể bắt hắn lại.
Giống như các cặp đôi vừa ở chung trên thế giới, thoạt đầu cuộc sống của bọn họ ngập tràn nhục dục, hầu hết ngóc ngách trong căn hộ đều lưu lại dáng hình làm tình của bọn họ.
Nhưng theo thời gian dần trôi, sự mới mẻ ban đầu nhạt dần, bầu không khí ấm áp giữa hai người cũng phai nhạt đi chút ít.
Đúng lúc này công ty của Trần Qua lại gặp chút rắc rối, cùng ngày hôm đó anh bay thẳng từ công ty đến Nhật Bản, chuyến đi gấp rút, hành lý đều do trợ lý sinh hoạt về nhà thu dọn giúp.
Chuyến này anh đi cũng hơn nửa tháng, hai tuần đầu bận bịu xử lý các loại công việc, tuần cuối cùng sau khi giải quyết mọi việc ổn thỏa vì không thể từ chối lời mời nhiệt tình của bên hợp tác nên anh bèn chấp nhận đi thư giãn vài ngày theo sự sắp xếp của họ.
Ngày anh trở về nước thành phố A đón một cơn mưa đầu thu, vừa mở cửa nhà liền thấy Diệp Tri Cẩn trần truồng đứng giữa phòng khách ngạc nhiên nhìn mình, lúc này mới chợt nhớ tới nhà mình đã nhiều thêm một người.
Anh chưa bao giờ đeo nhẫn lúc ra khỏi nhà, tiêu diêu tự tại dạo chơi nước ngoài vài ngày làm đầu óc ngập tràn bóng hình Diệp Tri Cẩn trống rỗng, suýt nữa quên bén sự tồn tại của người này.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc, truyện Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc , đọc truyện Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc full , Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc full , Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc chương mới