Thiệu Hiểu Khiếu trong miệng thì nói nên làm như thế nào, nhưng thật sự lại dự định cái gì cũng không làm, hiện tại hắn chính là bất chấp tất cả, đem quyền lựa chọn ném cho Lâu Bằng.
Dù sao hắn cũng không thể đem trang sức giả quyên ra ngoài làm hỏng thanh danh của hắn.
Cũng không có tiền để đem trang sức thật mua về.
Nếu như Lâu Bằng cái gì cũng không làm, vậy hắn cùng lắm là đem đoạn ghi âm cho ông chú, dù sao chân trần không sợ mang giày*.
Thiệu Hiểu Khiếu làm ra dáng vẻ vô lại, làm Lâu Bằng tức đến phát run.
Sau lưng làm ít động tác nhỏ thì được, nhưng một khi bị phơi bày ra bên ngoài, đừng nói Lâu Dụ sẽ không tha cho cậu ta, ngay cả ông chú và các bậc cha chú khác cũng sẽ thất vọng về cậu ta.
Cậu ta nén cơn giận dữ, “Trong khoảng thời gian ngắn em căn bản là lấy không ra, trước dùng trang sức mà anh mang đến gánh đã, đợi sau khi kết thúc thì em tìm người ngầm tráo đổi lại.”
Thiệu Hiểu Khiếu buông tay: “Đáng tiếc là anh cũng không mang.”
Lâu Bằng ngửa đầu hít thở thật sâu, thiếu chút nữa là nổ mạnh, cậu ta gầm nhẹ: “ Vậy những lời nói anh nói trước ông chú?”
“Đó không phải là để hố em sao.” Thiệu Hiểu Khiếu nói đến cực kỳ đương nhiên.
“……”
Lâu Bằng mím môi giận điên lên, nhưng không bao lâu hai tay nắm chặt dần buông ra, cậu ta hỏi: “Nếu như anh không hố được em thì sao?”
Đây là một chiêu hiểm, nếu lúc trước cậu ta không bất cẩn, hiện tại cũng không rời vào tình cảnh như thế này, đáng lý ra người nên đau buồn không phải là cậu ta, lúc này Lâu Bằng rất tò mò, nếu cậu ta không sập bẫy, Thiệu Hiểu Khiếu sẽ lại làm như thế nào?
Thiệu Hiểu Khiếu một tay chống cằm dựa vào lan can, hắn cong môi, con ngươi thâm thúy trầm tĩnh hiện lên sóng ánh sáng, “Đào hố cũng không phải chỉ có một mình em nhảy, em không nhảy thì ép người khác nhảy là được.”
Không phải có sẵn một người sao.
Lâu Dụ.
Trên danh nghĩa là chồng của hắn.
Kết quả tệ nhất, Thiệu Hiểu Khiếu tính toán sẽ đem chuyện này đều nói cho Lâu Dụ, hắn nghĩ Lâu Dụ sau khi biết sẽ không cho hắn ở bữa tiệc mà ông chú mong đợi nhất xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ có thể chùi đít cho hắn.
Tuy rằng xong chuyện, Lâu Dụ sẽ càng chướng mắt hắn.
Những hắn không tính toán sẽ làm cho Lâu Dụ nhìn trúng.
Lâu Bằng hố nguyên chủ, vậy hắn đi hố Lâu Dụ.
Ai bảo bọn họ đều là người Lâu gia chi.
Có điều, bây giờ là kết quả tốt nhất, Thiệu Hiểu Khiếu nói: “Chỉ có thể nói em quá đần, cái hố lớn như vậy mà không chú ý.”
Đáy mắt Lâu Bằng hiện lên sự ngạc nhiên nhỏ, chẳng sợ bị Thiệu Hiểu Khiếu chế giễu, đều không có tức giận như lúc trước, tuy rằng chàng trai trước mặt không có giải thích gì nhiều, nhưng cậu ta cũng không ngốc đến nỗi vô phương cứu chữa, cẩn thận nghĩ trái lại có thể đoán ra một chút.
Hơn nữa nội dung đoán được, làm cậu ta lần nữa lại có tâm tư xem trò vui.
Không phải nói Thiệu Hiểu Khiếu yêu anh họ đến chết đi sống lại sao?
Nhìn lại hiện tại, hoàn toàn không phải sao.
Lâu Bằng hơi hơi tiến lên phía trước, cậu ta tò mò hỏi: “Lời nói của anh lúc trước rốt cuộc là thật hay giả?”
Thiệu Hiểu Khiếu ngoảnh đầu lại, khuôn mặt mang theo nghi hoặc, hồi nãy nói nhiều như vậy, hắn làm sao biết được là câu nào.
Lâu Bằng hỏi dồn: “Vậy anh họ của em cuối cùng là có ‘được’ hay……”
“Khụ khụ.”
Một tiếng ho đánh gãy, Lâu Bằng quay đầu lại nhìn bị dọa đến hồn phách lên mây, cậu ta ậm ừ gọi: “Anh họ, anh Ngũ.”
Ngũ Tinh Vũ một tay để ở cổ họng, lại ho theo hai tiếng, chẳng qua hai tiếng ho này hiển nhiên là để che dấu ý cười, nếu không phải Lâu Dụ ở kế bên, anh ta có thể cười đến nằm bò xuống đất rồi.
“Em có chút chuyện, đi trước đây”.
Lâu Bằng vội vàng tìm cớ, tuy rằng không thích anh họ, nhưng ai bảo trong đám con cháu, Lâu Dụ là lợi hại nhất, vẫn không dám ở trước mặt mà giận, trước khi rời đi, cậu ta lại thấp giọng nói nhỏ với người đang dựa vào lan can: “Chuyện kia……em sẽ làm tốt.”
Nói xong, liền vội vã rời đi.
Ngũ Tinh Vũ trên mặt đầy tò mò, vừa định hỏi, người đàn ông to cao bên cạnh đã mở lời trước: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Thiệu Hiểu Khiếu gật đầu, đi trước một bước đi ra ngoài.
Lâu Dụ nối gót theo sau, hai người song song rời đi.
Ngũ Tinh Vũ đi sau vài bước đánh giá hai người đằng trước, Lâu Dụ so với Thiệu Hiểu Khiếu muốn cao hơn nửa cái đầu, hai người song song, một người sắc tối một người sắc sáng, nhìn đặc biệt xứng đôi.
Anh ta xoa xoa đôi mắt: “Sợ là bị chói đến mù mắt rồi, mới có loại ảo giác này.”
Ba người tới đại sảnh, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Một bữa tiệc ý nghĩa lại có chút nhàm chán sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con, truyện Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con , đọc truyện Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con full , Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con full , Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con chương mới