Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 10: Chương 10


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nghe được Miêu Thuật gọi ông ấy là “Ông nội”, tôi lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên đất.
Tôi vội đứng ở bên cạnh Miêu Thuật hướng ông lão kỳ quái cúi chào, “Ông nội, ngại quá, cháu không biết ngài là…”
“Ông nội, đây là bạn gái cháu Dư Thắng Nam.” Miêu Thuật còn ra vẻ vô cùng thân thiết ôm vai tôi, tôi nhất thời rất mất tự nhiên nhích thân thể đứng cách xa anh ta một chút.
Ông nội Miêu vẫn cúi đầu tu bổ hoa cỏ, “Đã biết.”
Lúc này, mọi người cũng không hé răng không khí có chút xấu hổ, mà tôi lại bởi vì bị ông nội Miêu nghe được đối thoại của tôi và Miêu Thuật mà trở nên có chút bối rối. Nhưng là ông nội Miêu không có biểu hiện ra một chút cảm xúc phản ứng gì, ngược lại nói với Miêu Thuật: “Bà nội cháu gần đây thân thể không tốt lắm, cháu vẫn là chuyển về ở đây một đoạn thời gian đi, đỡ phải bà ấy nhớ thương cháu. Còn có, nếu không quá bận, bình thường dành nhiều thời gian cho bà nội cháu.”
Miêu Thuật cung kính gật gật đầu. Lấy thái độ Miêu Thuật đối với ông nội anh ta xem ra, dường như ông nội Miêu là một ông lão rất uy nghiêm. Nhưng là vừa rồi vì sao ông ấy có thể rảnh rỗi cùng tôi cười đùa nhàm chán đây?
Nhà anh ta từ già đến trẻ đều không thể tưởng tượng như vậy? Không thể có một chút biểu hiện của người bình thường sao? Lúc này cảm giác của tôi là, chỉ số thông minh của mình căn bản không thể ứng phó cái gia đình toàn quái nhân này.
Bữa tối qua đi, dì Mạnh đang chuẩn bị an bài cho tôi ở phòng khách, ai ngờ bà nội Miêu lại cười nói: “Nhà chúng ta tư tưởng rất thoáng, đem hành lý của cô ấy đến trong phòng lão Tam đi.”
Tôi nhất thời hít một ngụm khí lạnh, vội dùng khuỷu tay đụng Miêu Thuật đang thờ ơ một cái. Dưới chỉ điểm của tôi, Miêu Thuật quả nhiên ngồi xuống bên cạnh bà nội Miêu, khoác cánh tay bà nội, “Bà nội, cám ơn.”
Vì thế, thiếu nữ tốt đẹp tôi đây phẫn nỗ bị ép đi theo dì Mạnh lên phòng Miêu Thuật ở lầu ba.
Ấn tượng dì Mạnh đối với tôi hình như rất ác liệt, lạnh như băng bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất.
Tôi nhìn quanh phòng Miêu lão Tam một chút, đây không phải phòng cho một người ở nha, đây là một cái phòng so với toàn bộ căn nhà của tôi còn lớn gấp hai ba lần. Tôi nhất thời có một loại cảm giác nhà quê lên tỉnh. Không giống với lầu một lầu hai cổ kính, nơi này ngược lại giống như trở lại hiện đại. Sảnh cùng phòng ngủ thông nhau cũng là kiểu thiết kế cởi mở, làm cho gian phòng này càng có vẻ thêm rộng rãi thông thoáng.
Ngoài cửa sổ sát đất chiếm nửa mặt tường, là một cái ban công thật lớn. Tôi ném hành lý qua một bên mở cửa sổ sát đất đi lên ban công, vừa vặn có thể nhìn được toàn cảnh hoa viên biệt thự.
Cả đời làm người nghèo, thật không biết kẻ có tiền có thể hủ bại thành như vậy ư? Không khỏi cảm khái, vẫn là Miêu lão Tam biết đầu thai nha?
Bước chân của tôi có chút lâng lâng, cũng không biết là có gì không bình thường, lại có thể mở nhạc lên lại không nhịn được cởi giầy nằm xuống trên sô pha trắng tinh. Khúc dương cầm êm ái truyền đến, tôi thích ý duỗi thắt lưng, không nhịn được lại lật thân ở trên ghế sô pha làm ra một cái tư thế bơi lội môn lướt ván.
“Khụ…”
Đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có người hắng giọng, tôi lăn lông lốc từ trên sô pha bò dậy, sau đó chân trần đi tìm lại giầy của mình lung tung xỏ lại trên chân, cảnh tượng đó tương đối chật vật.
Miêu Thuật ngồi xuống trên sô pha, biểu tình có chút lạnh lùng, “Nói đi, cô rốt cuộc có mục đích gì?”
“Tôi?” Tôi sửng sốt, “Mục đích của anh thì là mục đích của tôi.”
Miêu Thuật nhíu mày, “Cô biết mục đích của tôi là gì?”
Tôi cười hắc hắc nói: “Làm cho người nhà anh biết, tất cả phụ nữ đều không sánh kịp người phụ nữ anh nhớ thương trong lòng kia.”
Biểu tình Miêu Thuật cứng đờ, “Ai nói cho cô điều đó?”
“Đoán cũng đoán ra được, tôi cũng không phải ngu ngốc?”
Tôi nghĩ đến Miêu Thuật sẽ phẫn nộ, không nghĩ tới anh ta lại nghiêm túc hỏi tôi: “Thật sự dễ dàng nhìn ra như vậy?” Anh ta đột nhiên biểu hiện ra kinh ngạc, lại có thể mang theo vẻ ngu đần của trẻ con, đây là một loại biểu cảm tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt anh ta, làm cho tôi cảm thấy thực mới mẻ.
Tôi gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Miêu Thuật đột nhiên đổi giọng khinh thường, “Tôi cảnh cáo cô, đồ đạc trong phòng này cô tốt nhất đừng chạm loạn vào, chạm vào hỏng cái nào, cô đều đền không nổi.”
Trên đời này sao lại có đàn ông âm tình bất định như thế? Tôi thở dài, “Nhà ngài lớn như vậy, có thể phiền ngài an bài cho tôi một gian phòng khách hay không?”
Miêu Thuật dựa thân thể vào trên sô pha, “Đó không phải nói rõ là chúng ta lừa bọn họ sao, cô chỉ có thể ở nơi này.”
“Vậy xin hỏi ngủ như thế nào?” Tôi nhìn chiếc giường duy nhất kia nghiêm túc hỏi.
Miêu Thuật: “Sô pha…”
“Vậy ủy khuất ngài.” Tôi quay đầu hướng giường đi.
Miêu Thuật đột nhiên đứng dậy giữ chặt cổ tay tôi, “Ngại quá, là… Cô ngủ sô pha.”
Tôi nhất thời chán nản, “Anh có phải đàn ông hay không? Anh có biết hai chữ ‘Phong độ’ viết như thế nào sao?”
Miêu Thuật nhướng mày nói: “Tôi mà không biết phong độ như cô nói, sẽ cho cô ở toilet hoặc là ban công.”
“Anh…” Tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhẫn nhẫn, nghĩ đến nhân dân tệ, nghĩ đến Mao chủ tịch.
Ngươi đừng nói, nghĩ đến Mao chủ tịch quả nhiên trong lòng tôi thoải mái rất nhiều, sau đó tôi mỉm cười xoay người nói với Miêu Thuật: “Tốt, tôi ngủ sô pha.”
Vì thế, tôi đi đến sô pha nhấc chân đá vào trên đùi anh ta, anh ta “sượt” một cái liền đứng lên, tôi mỉm cười nói: “Giường của phụ nữ độc thân ngài ngồi như vậy tóm lại không phù hợp lắm.”
Miêu Thuật bất đắc dĩ đi trở về bên giường mình ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhưng vẫn đặt ở trên người tôi, vì sao tôi lại có thể có cảm giác anh ta dường như mang theo một tia cười xấu xa vậy?

Không nghĩ tới, tôi vừa quay đầu liền thật sự thấy một thứ thực tế làm cho mình lập tức hỏng mất.
“Trời ạ? Anh biến thái sao? Vì sao tường của toilet trong suốt?” Tôi không nhịn được từ trên sô pha bật lên.

Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ tại truyen35.shop

Miêu Thuật mỉm cười, “Đây là phòng tôi, có gì không thể?”
Tôi cắn ngón tay nhìn bức tường óng ánh trong suốt kia, trong lòng khóc muốn chết mất, sau lại nghĩ cùng lắm thì xuống lầu đi toilet, cái này có gì khó khăn?
Lúc này, Miêu Thuật bắt đầu cởi quần áo, tôi vội hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Miêu Thuật đầu cũng không nâng, “Cô cũng thấy đấy, tắm rửa ngủ…”
Tôi rốt cục suy nghĩ rõ ràng, thằng nhãi này nguyên lai là trả thù tôi vừa mới tự tiện phân tích tâm lý hành vi hoạt động của anh ta. Vậy nên, tôi không hề gì cười cười, “Anh tắm đi, không cần phải để ý tôi, tôi cam đoan không có nhìn trộm anh.”
Miêu Thuật cởi được hai nút áo sau nghe tôi nói như thế, chợt thấy không thú vị, đi đến bên cạnh tôi lập tức kéo tôi ra ngoài ban công, lại còn vô tình khóa trái cửa ban công. Tôi đang muốn đập cửa kiếng, anh ta “xoạt” một tiếng kéo rèm lên, “Chờ tôi tắm rửa xong lại thả cô vào.”
Tôi tức giận ở trên ban công mắng to, “Anh nghĩ rằng tôi thật muốn nhìn anh sao? Anh cho rằng anh là ai…” Tôi hô nửa ngày cũng không có đáp lại, liền ngồi xuống băng ghế ở ban công ngắm phong cảnh.
Đại khái qua hơn mười phút, Miêu Thuật đầu tóc ẩm ướt rốt cục thả tôi đi vào.
Tôi tức giận đến trừng mắt nhìn anh ta, “Anh thật sự cho là tôi cảm thấy hứng thú với thân thể của anh sao?”
Miêu Thuật không sao cả xoa xoa tóc, “Nói vậy cũng chưa chắc.”
Tôi hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận xả ra một nụ cười hữu hảo với anh ta.
Miêu Thuật làm như là mở cho tôi bao nhiêu ân điển, thưởng cho tôi một cái ngăn tủ nho nhỏ để chứa vật dụng cá nhân của tôi.
Tôi sắc mặt bình tĩnh sửa sang lại đồ đạc của mình, Miêu Thuật nằm ở trên giường tùy ý lật giở sách hỏi tôi: “Cô ở chỗ này bao lâu? Sao mà hai ngày nay không khí trong nhà quái dị như vậy? Rốt cuộc là chỗ nào không bình thường?”
Don dẹp thỏa đáng tôi đây nằm trên sô pha, tức giận nói: “Có lẽ là trong lòng anh có quỷ đi…”
Miêu Thuật thấy tôi nằm xuống, vội xuống giường đi đến bên cạnh tôi, “Cô đừng nói với tôi cô cứ như vậy mà ngủ?”
“Bằng không thì thế nào?” Tôi hỏi lại.
“Cô tắm rửa rồi sao? Rửa mặt rồi sao? Thay quần áo rồi sao? Cô biết sô pha của tôi rất đắt sao? Cô bị bệnh mù màu sao? Không nhìn ra là nó màu trắng sao…” Miêu Thuật liên tục hỏi tôi N cái vấn đề trí lực rất thấp dường như còn có nhiều vấn đề hỏi chưa hết.
“Tình huống không cho phép, chỉ có thể để ngày mai hẵng hay.” Tôi mỉm cười ngắt lời anh ta.
Năm phút sau, tôi vẫy tay nói lời từ biệt với Miêu Thuật ở ngoài ban công, sau đó “Xoạt” một tiếng kéo rèm cửa sổ vào.
Sau đó tôi chậm rãi gội đầu, chậm rãi tắm rửa, vẫn chậm rãi đợi cho người đàn ông trên ban công bắt đầu rít gào, mới làm bộ như rất lo lắng mở cửa ban công cho anh ta.
********************
Con người Tần Hương Liên này đặc biệt yêu thích sau khi uống say thì chặn cửa nhà tôi, hơn nữa còn có nửa đêm cùng tôi tiến hành một chọi một dốc bầu tâm sự những cảm tính quái gở, sau đó mệt nhọc liền ngã đầu ngủ ở trên giường tôi. Cho nên như vậy tính ra, tôi cùng qua đêm với đàn ông tính là có trải nghiệm vô cùng phong phú.
Nhưng lúc này đối mặt người đàn ông có chút xa lạ này, tôi khẩn trương đến lòng bàn tay toát mồ hôi.
Bởi vì đối với người đàn ông lần này, thiếu hụt cảm giác an toàn tôi đây mặc áo phông dài tay, vận quần dài, nằm ở trên sô pha vẫn không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
“Cô có thể im lặng trong chốc lát hay không?” Người đàn ông nghỉ ngơi ở trên giường cách đó không xa bị tiếng động tôi lăn qua lộn lại đánh thức, bắt đầu oán giận tôi.
Tôi mất hứng nói: “Đổi lại anh tới ngủ sô pha, xem anh có ngủ hay không?”
Miêu Thuật không để ý tôi, mà tôi lại nghe thấy tiếng động anh ta xuống giường. Anh ta lướt qua tôi đi ra ngồi xuống băng ghế ở ban công. Cửa sổ sát đất mở ra, nhất thời có gió thổi rèm cửa tốc lên, tôi rõ ràng nhìn thấy bóng dáng Miêu Thuật dựa vào ghế mây gác chân ở trên bàn trà.
Rèm cửa phía sau Miêu Thuật theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, hình bóng của anh ta ở trước mắt tôi khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, cho đến khi tôi mơ mơ màng màng ngủ, Miêu Thuật dường như vẫn ngồi ở chỗ kia không hề động đậy. Mà ở trong ý thức cuối cùng của tôi, tôi thế nhưng cảm giác được Miêu Thuật lúc này nhất định nghĩ đến một người con gái, tựa như khi Lương Sâm thường xuyên mê mẩn nhìn ảnh chụp của chị, đó hẳn là tâm tình giống nhau chứ?
Sáng sớm hôm sau, tôi bị một trận tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, tôi còn buồn ngủ liền đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, lại phát hiện là bà nội Miêu chống quải trượng đứng ở trước cửa.
“Bà nội.” Tôi cung kính gọi một tiếng.
Bà nội Miêu nhíu mày, “Nói cái gì tới chăm sóc ta, lại có thể thức dậy còn trễ hơn cả ta, người trẻ tuổi bây giờ, một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.”
Tôi vội gật đầu chịu tội, “Bà nội, ngày hôm qua ngủ quá muộn, không nghĩ đến ngủ quên mất, cháu cam đoan không có lần sau .”
Sắc mặt bà nội Miêu không thấy dịu đi chút nào. Lúc này, không biết Miêu Thuật tỉnh lại khi nào cư nhiên đi đến phía sau tôi, cực tự nhiên đem hai tay khoát lên trên vai tôi, cũng đem cằm thân mật để ở đỉnh đầu tôi, lười biếng nói: “Bà nội, ngày hôm qua cháu cùng Thắng Nam ngủ quá muộn, lần tới chúng cháu sẽ chú ý…”
Bà nội Miêu sau khi thấy cháu trai biểu tình lập tức quay ngược một trăm tám mươi độ, cười nói: “Vậy cháu lại ngủ thêm một chút đi.” Nói xong quay đầu nhìn tôi, lại thay khuôn mặt nghiêm túc, “Mau thay quần áo, rất nhiều việc chờ cô đấy.”
Tôi vội gật đầu: “Dạ dạ, cháu lập tức xuống lầu.”
Tôi thấy bà nội Miêu đi rồi, xoay người ra sức đem tên biến thái dính vào trên người tôi đẩy ra, “Ai cho phép anh gần sát vào tôi như vậy?”
Miêu Thuật đột nhiên xoay người tựa sát vào tôi, tôi không tự chủ lại lui về phía sau hai bước. Không nghĩ tới anh ta lại tiến tới gần một bước, mà tôi cũng đã tựa vào trên cửa không có đường lui . Tôi nhịn không được hỏi: “Anh… Anh làm gì thế?”



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ, truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ , đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top