Tôi hoảng sợ trừng mắt, “Anh… Anh có phải điên rồi hay không?”
Miêu Tam một chút cũng không để ý tới kháng cự của tôi, vươn bàn tay cố định sau gáy tôi. Cánh tay anh ta rất dùng sức, thế cho nên tôi căn bản không thể mảy may nhúc nhích, chỉ có hoảng sợ vạn phần nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt càng ngày càng gần tôi…
Ngay khi mũi anh ta cách mũi tôi còn có 0.01 cm, thời điểm tôi đã muốn biến thành gà chọi, anh ta đột nhiên đẩy tôi ra. Miêu Tam lập tức lui về phía sau ba bước, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tôi đã nói thôi, vừa rồi là ngoài ý muốn, tôi làm sao có thể… Làm sao có thể… Cô xem cô, muốn dáng người không dáng người, muốn diện mạo không diện mạo…” Nói xong, anh ta chuyển đề, “Tôi mệt, đi ngủ…”
Nhưng anh ta không có về giường mình, mà là rời khỏi phòng, hơn nữa là hung hăng đá cửa mà đi.
Mẹ nó, anh ta nhục nhã thân thể bà đây chưa đã ghiền, lại còn muốn dùng ngôn ngữ ác độc thương tổn tôi một lần nữa, cặn bã!
Tôi ở trên sô pha trằn trọc, luôn lo lắng người này sẽ đột nhiên trở lại, kết quả là: anh ta cả đêm không về.
***************
Sáng sớm hôm sau rời giường, tôi mang đôi mắt thâm quầng xuống lầu, đối với việc gặp Miêu Tam tôi sẽ là xấu hổ, hay là tôi sẽ đột nhiên phát cuồng tiến lên hành hung anh ta, trong chuyện này tôi đối với mình thủy chung không thể đoán được.
Chẳng qua, may mắn là, bà nội Miêu nói cho tôi biết, Miêu Tam mới sáng tinh mơ đã lái xe rời đi.
Lòng tôi bắt đầu buông lỏng, còn chưa kịp vui mừng liền bị danh sách công việc trong ngày của bà nội Miêu an bài cho tôi đánh sụp hoàn toàn.
Giặt quần áo, lau cửa kính, những việc vụn vặt đó còn chưa tính, một việc cuối cùng: đem cây non nhỏ ở tiền viện chuyển qua hậu viện.
Tôi hỏi nguyên nhân, đáp viết: ánh mặt trời ở hậu viện có vẻ sung túc.
Được rồi, nếu là chuyện Lão Phật Gia đã quyết định, tôi chỉ có làm theo.
Lúc tôi tìm được cái cây non nhỏ kia, nhìn cái cây ước chừng thân cây cao bằng hai người này tôi cực kỳ sầu muộn. Tôi nhìn lên cái cây ‘Nhỏ’ cả ngày lẫn đêm ít nhất có thể phơi đến hai mươi tư giờ ánh mặt trời cùng ánh trăng, lại nhìn cái xẻng nhỏ cầm trong tay, nháy mắt tôi liền sụp đổ.
Tôi quay đầu nhìn về phía bà nội Miêu đứng ở ban công lầu hai ăn kem, “Bà nội, cháu tuy rằng gọi là Dư Thắng Nam, nhưng là cũng không có nghĩa cháu là nam nha, ngài thật sự đánh giá cao năng lực của cháu.”
Khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể cảm giác được trong mắt bà nội Miêu hiện lên một ý cười giảo hoạt, “Tôi mặc kệ quá trình, tôi chỉ muốn kết quả.”
Tôi rốt cục biết Miêu Tam là gien di truyền từ ai ?
Mà tôi cũng không rõ là, bà nội Miêu bảy tám chục tuổi rồi, không có việc gì xem tivi ngủ một giấc tốt biết bao, sao lại thừa tinh lực tới trêu chọc người khác như vậy?
Tôi vòng quanh cái cây ‘nhỏ’ kia ước chừng tám vòng cũng không thể nghĩ ra cách đem nó còn sống chuyển đến hậu viện.
Lúc này, bà mo Diêu mặc áo ngủ ngáp một cái sải bước đi tới trong viện. Nàng ôm cánh tay ngoài cười nhưng trong không cười, giả mù sa mưa nói: “Thắng Nam à, vất vả rồi, may mắn trong nhà có cô, cám ơn …”
Tôi nhỏ giọng mỉm cười nói: “Đừng cám ơn, cảm tạ tôi sao không biết xấu hổ thu ngài tiền đây?”
Bà mo Diêu nụ cười lập tức đông lại, cũng không đến hai giây, lại treo lên nụ cười hơn nữa vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai tôi, “Làm cho tốt, người trẻ tuổi.”
Lúc này, bà nội Miêu ở trên ban công lớn tiếng nói: “Lệ Trân, sao cô giờ mới rời giường? Tối hôm qua trở về khi nào? Có phải con tôi không ở nhà, cô không coi tôi ra gì hay không? Cô có biết phải làm gương cho vãn bối hay không? Cô xem tôi có khi nào rời giường trễ như vậy không?”
Diêu Lệ Trân nhất thời biến sắc, quay đầu bồi cười nói: “Mẹ, con đã sớm dậy, chẳng qua là còn chưa thay quần áo…”
Bà nội Miêu tức giận nói: “Vậy còn không mau đi thay quần áo, cùng với Thắng Nam chuyển cây đi…”
Diêu Lệ Trân: “…”
Tôi hì hì cười nhìn phía bà.
Diêu Lệ Trân trừng mắt nhìn tôi một cái bất đắc dĩ đi về phòng thay quần áo.
Sau lại, biến thành tôi cùng Diêu Lệ Trân hai người vây quanh thân cây phát sầu, lúc này bà nội Miêu từ ăn kem đổi thành cắn hạt dưa.
Lúc này, đầu tường trên sân đột nhiên vươn ra một cái đầu, tôi cùng Diêu Lệ Trân đồng thời hoảng sợ, nhìn kỹ là ông nội Miêu, tôi vội vẫy chào ông ấy, Diêu Lệ Trân cúi đầu cung kính gọi một tiếng: “Ba.”
“Cháu gái, cháu làm gì đấy?” Ông nội Miêu hỏi tôi.
Lúc tôi đang muốn báo lại, bà nội Miêu ở ban công đã phát hiện ông nội Miêu, nhất thời tức giận lớn tiếng nói: “Lão già chết tiệt, tôi cảnh báo ông, ông leo tường nhà tôi nữa, tôi báo cảnh sát bắt ông.”
Ông nội Miêu không cam lòng yếu thế nói: “Bà già kia! Bà mở to hai mắt nhìn xem, đây cũng là tường nhà tôi.”
Cách một bức tường, thật đúng là khó xem xét tường này rốt cuộc là của nhà ai. Chỉ là, phương thức ở chung của đôi vợ chồng già ly dị này là vô cùng khác biệt, ly hôn đã nửa thế kỷ, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được lửa giận tràn đầy giữa hai người bọn họ.
Bà nội Miêu nhất thời không phản đối, đi thong thả vài bước sau đó nói: “Chuyện phía tường bên này, ông ít quản.”
Ông nội Miêu cười lạnh một tiếng, “Bà nói không quản tôi sẽ không quản sao? Đó cũng là con dâu và cháu dâu tôi.” Nói xong nhìn tôi nói, “Cháu dâu, cháu nghe ta, cắt hết chạc cây, chỉ chừa thân cây, sau đó vòng theo thân cây cách khoảng bốn li xa rễ một chút bắt đầu đào đất, lúc xấp xỉ nhổ một cái là ra …”
Tôi vươn ba ngón tay làm động tác ‘OK’. Lúc này Diêu Lệ Trân nói: “Ba, ba mau đi xuống đi, rất nguy hiểm đó.”
Ông nội Miêu trừng mắt nhìn bà nội Miêu trên ban công một cái nói: “Lệ Trân à, các con chiếu theo lời ta mà làm, không được thì nói cho ta biết.” Nói xong liền lui về.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ, truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ , đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ chương mới