Tôi lạnh lùng nhìn bà, “Trước lúc xe đến, dì có thể muốn nói gì thì nói.”
“Tiểu Nam, con muốn gì mẹ đều có thể bồi thường cho con…” Bà nước mắt lưng tròng. Tôi nhìn người đàn bà coi như xa lạ trước mắt này, không thể nói rõ đau lòng, càng không thể nói rõ oán hận, ngược lại, tôi bình tĩnh không giống mình.
“Thật sự cái gì cũng có thể?” Tôi nhướng mày hỏi.
Bà hơi hơi cúi đầu, “Tiểu Nam, nhưng mà mẹ không thể cho con một gia đình, bởi vì bọn mẹ hiện tại con của mẹ và ông ấy căn bản không biết sự tồn tại của các con, cho nên…”
Tôi đột nhiên nở nụ cười, “Cháu hiểu được, cháu sẽ không khiến dì khó xử, yên tâm…” Giờ khắc này tôi không khó chịu, ngược lại đặc biệt muốn ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, cười ba tôi điên điên khùng khùng nhung nhớ một người phụ nữ vài chục năm, lại chờ được kết cục này.
Có đôi khi, điên rồi lại dễ dàng hơn so với phải tiếp nhận sự thật.
Bà mở ví, lấy ra thứ gì đó như là chi phiếu, sau đó nghiêm túc điền lên những con số, đưa tới trước mắt tôi, “Tiểu Nam, con cầm thứ này trước…”
Tôi mỉm cười tiếp nhận, nhìn ngắm vài số lẻ phía đuôi, “Cho cháu thật ư?”
Bà vội gật đầu, “Về sau có cần gì, đều có thể tìm mẹ.”
Tôi cầm tấm chi phiếu, cười nhìn bà, “Kỳ thật vừa rồi cháu luôn có suy nghĩ, hôm nay cháu nhận lấy tiền này, trong lòng dì có thể thoải mái một chút, phải không?” Tôi vừa cẩn thận nhìn ngắm tấm chi phiếu kia, “Tuy rằng cháu thích vô cùng, nhưng mà cháu càng thích nhìn bộ dạng khó chịu của dì…” Nói xong, tôi đem chi phiếu trả về trong tay bà.
“Xe đến rồi, cháu phải đi đây.” Tôi xách hành lí chuẩn bị lên xe, nửa đường tôi lại quay đầu nói với bà: “Từ hôm nay trở đi, dì hãy coi như chúng cháu đã chết, cháu cũng coi như chưa từng gặp dì, tạm biệt…” Nói xong, tôi đầu cũng không ngoảnh bước lên xe buýt.
Đi một quãng xa, tôi quay đầu trông thấy bà ấy vẫn còn đứng ở nơi đó. Nói thật, trong lòng tôi thầm mắng mình là một kẻ ngu ngốc ngàn năm không gặp, số tiền lớn như vậy, chưa từng thấy, thực mẹ nó đau lòng, đau đến nước mắt rớt xuống tôi cũng còn không biết.
Tôi quệt nước mắt, đột nhiên phát giác mình cô độc như một kẻ đáng thương, hơn nữa còn cảm thấy muốn gặp một người đến phát điên, một người lặng lẽ chiếu cố tôi và ba mấy năm nay, một người tốt.
Cho nên, trước tiên tôi chạy đến viện an dưỡng đón ba tôi ra, rồi đánh xe đến công ty của Tần Hương Liên.
“Bạn hiền, tôi hiện tại muốn đi tranh thủ một việc vì bản thân, cậu ủng hộ tôi chứ?” Tôi đứng ở trước mặt Tần Hương Liên trịnh trọng hỏi.
Tần Hương Liên mỉm cười, “Đương nhiên, tôi vĩnh viễn luôn ủng hộ cậu.”
Tôi tiến lên cho Tần Hương Liên một cái ôm thâm tình, “Lão Tần, tôi yêu nhất cậu. Ba tôi… Cậu giúp đỡ chăm nom hai ngày…”
Sắc mặt Tần Hương Liên cứng đờ, bắt đầu trầm mặc.
Nhìn ba tôi, tôi mỉm cười hỏi: “Ba, ba ủng hộ con chứ?”
Ba tôi dường như đột nhiên tỉnh táo, bình tĩnh nói: “Đi đi, ba ở đây chờ con.”
Tôi cười gật gật đầu, sau đó thừa dịp Tần Hương Liên chưa thay đổi chủ ý, hoả tốc chạy xuống lầu.
Trên đường lái xe đến nhà ga tôi gửi cho Lương Sâm một cái tin nhắn: anh rể, anh ở đâu? Có việc gấp tìm anh.
Sau một lát, Lương Sâm liền gọi lại, “Tiểu Nam em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Anh rể, em ở nhà ga, anh ở đâu, em mua vé đến đó…” Tôi kiên định nói.
Lương Sâm từ xưa tới nay cũng không bao giờ mắng tôi ‘Càn quấy’, ngược lại thật sự nghiêm túc nói cho tôi vị trí của anh.
Cũng may không xa, chỉ là một cái trấn nhỏ lân cận, tôi không hề nghĩ ngợi mà mua vé tàu, tôi nhắn cho Tần Hương Liên một cái tin nói đại khái địa điểm rồi vào sân ga.
Thị trấn phụ cận này có một thắng cảnh xem như nổi tiếng, ngày trước lúc cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, không vang danh lớn như vậy, hiện tại từ khi được khai thác, nơi đó trở thành một địa điểm tốt để nghỉ dưỡng cuối tuần của người ở những thành phố gần đó.
Nơi đó non xanh nước biếc, quan trọng nhất là có suối nước nóng tự nhiên, cho nên vừa đến cuối tuần người ở thành phố xung quanh thích mang gia đình đi vào đó thư giãn một chút. Có một lần bà chủ thấy thành quả công việc tháng này không tệ bèn tổ chức một chuyến du lịch hai ngày. Chỉ là thời điểm lúc ấy chúng tôi đi nơi đó tương đối mà nói còn khá hoang vu, hiện tại không thể so sánh nổi, buôn bán đất đai, khách sạn, ẩm thực các ngành các nghề đều đóng quân ở đây, ăn ở cũng theo đó đắt lên.
Bởi vì đây là xe lửa đường dài, xung quanh là đám người đông đảo ngồi trên xe lửa mấy giờ đồng hồ, cho nên trong toa các loại mùi lạ xen kẽ cùng một chỗ, từng đợt từng đợt hun khiến tôi mơ hồ.
Xe lửa còn chưa khởi hành, trong toa người mới lên tàu loạn thành một đám, mãi đến xe lửa bắt đầu từ từ chuyển động, mới thoáng yên ổn một ít.
Chịu ảnh hưởng tâm tình nhảy nhót vì lập tức có thể nhìn thấy Lương Sâm, tôi ngồi bên cửa sổ nghĩ về chi tiết khi gặp Lương Sâm, câu đầu tiên nên nói gì? Sau đó anh sẽ nói gì? Anh cao hứng hay mất hứng? Tôi nghĩ đến ngẩn ngơ…
“Dư Thắng Nam…”
Tôi tưởng ảo giác, nhưng mà ngay bên cạnh, đầu tôi ‘Ong ong’ vang lên theo, “Anh…”
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ, truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ , đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ chương mới