Bà đứng trước mặt tôi cứ nhìn tôi nhưng không nói gì, tôi chủ động lễ phép nói: “Cám ơn dì đã coi trọng cháu như thế…” Bà cảm giác có chút xấu hổ, “Tiểu Nam…” “Dì khống chế cảm xúc của mình một chút, bị người khác nhìn thấy không ổn.” Tôi giọng điệu thoải mái. Bà hơi mím môi, ánh mắt ảm đạm nói: “Con hận mẹ phải không?” Tôi cười nói: “Nếu dì là cháu, dì có thể yêu quý nổi không?” “Vì sao không để mẹ giúp bọn con?” Bà hỏi. “Cám ơn, cháu còn chưa nghèo đến mức đó, chờ đến lúc cháu không có gì ăn, sẽ đi tìm dì.” Tôi nhìn bà nói. “Con đừng như vậy được không? Mẹ thật sự có chỗ khó xử…” Giọng bà có chút run rẩy, ánh mắt mang theo cầu xin, nhưng lòng tôi lại không dao động nửa phần. Tôi cười nhìn xa xa, “Được rồi, đừng lãng phí thời gian vào cháu, chồng hiện tại của dì, còn có con trai con dâu của dì đều đang chờ dì chụp ảnh chung đấy.” Bà nhìn tôi sau đó bèn rũ đầu xuống xoay người đi về hướng gia đình của bà. Một gia đình thật tốt, một gia đình thật đầm ấm! Tôi nhìn bức ảnh gia đình nói cười hạnh phúc nơi xa, đột nhiên cảm thấy bóng dáng bọn họ tươi cười vô cùng gai mắt. Vì thế, tôi quay đầu bắt đầu thu thập đồ đạc. Nhưng ngay lúc tôi vừa chuyển đầu, lại đột nhiên bị người ta cố ý va vào, tôi đang muốn nổi giận, nhưng khi nhìn rõ mặt đối phương, tức khắc gặp được cảnh tượng khiến người hoa mắt si mê. Đó là một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, xuất sắc tưởng như người đẹp bước ra từ truyện tranh, tôi nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Đáng tiếc là, người đẹp ngay cả một cái ánh mắt xin lỗi cũng chưa từng có, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Tôi xuất phát từ tâm thái chạm trổ ngọc đá, nghiêm túc giáo dục đứa trẻ này, “Anh bạn này, có phải cậu nên nói một tiếng ‘xin lỗi’ không?” Ánh mắt thiếu niên càng lạnh lùng hơn, “Là chị chắn đường đi của tôi…” Tôi thất bại rút một ngụm khí lạnh, mẹ nó, quả nhiên cùng một dạng mặt hàng như Miêu Tam. Tôi đưa tay làm động tác ‘Mời tự do đi lại’, sau đó quay lại bắt đầu làm việc. Nhưng anh ta lại không rời đi, bóng dáng cao gầy đứng ở bên cạnh tôi, đồng thời nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt tôi, nghi hoặc hỏi: “Tôi từng gặp chị sao?” Tôi quay đầu nhìn thiếu niên đang nhíu mi, trịnh trọng lắc đầu, “Không…” Lúc này, gia đình của mẹ tôi ở xa xa bắt đầu vẫy tay về phía tôi, tôi hơi sửng sốt, người đẹp bên cạnh tôi bèn xoay người chạy qua đó. Hóa ra là thân thích nhà anh ta? Tôi không bận tâm nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Không bao lâu, bà ấy chụp ảnh xong khẩn trương đi tới bên tôi, “Con vừa mới nói gì với Lục Nhan đó?” Tôi có chút không kiên nhẫn hỏi: “Lục Nhan nào?” “Người vừa mới nói chuyện với con là con trai mẹ, con không nói với nó cái gì chứ?” Sắc mặt bà càng bối rối. “…” Tôi không nhịn được nhìn về phía thiếu niên nét mặt hờ hững ở đàng xa, tâm tư thật sự không phải hỗn loạn bình thường. Sau một lúc lâu, tôi quay đầu lại hỏi bà: “Dì tưởng rằng cháu sẽ nói cái gì?” Bà không lên tiếng. Tôi nhịn không được cười lạnh, “Vì sao dì luôn ép cháu hận dì thế?” Bà vẫn không nói gì. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, cháu thật sự bắt đầu phiền chán dì, tạm biệt.” Nói xong, tôi xoay người rời đi. Lúc tôi rời khỏi hội trường, gặp được Miêu Tam. “Em… Khóc?” Miêu Tam nhíu mày nhìn tôi. Tôi lau mặt, “Bệnh mắt hột, thấy gió là chảy nước mắt…” Nói xong, tôi vòng qua anh ta định bụng rời đi. Chỉ là mới vừa đi qua bên người anh ta, Miêu Tam lại chặn ngang kéo tôi lại. “Đi theo giúp tôi một chút…” Giọng điệu Miêu Tam không giống thương lượng, càng giống như mệnh lệnh. Tôi giọng điệu mất hứng, “Rất xin lỗi, không rảnh.” “Dư Thắng Nam, em đừng ép tôi nổi cáu với em.” Miêu Tam dường như có chút tức giận. Tôi cũng đột nhiên bốc hỏa , gạt tay anh ta lớn tiếng nói: “Buông ra, tôi mẹ nó không quan tâm!” Miêu Tam thấy tôi thái độ kịch liệt, lại có thể phá lệ không lên tiếng. Thần sắc anh ta lại thần kỳ dịu đi, nhưng mà lực lôi kéo cổ tay tôi không chút nào giảm bớt. Tôi nhìn anh ta, “Ăn cơm phải không? Vậy đến Dương Quang đi…”
Miêu Tam mỉm cười, “Được.” ************************* Kỳ thật loại nhà quê như tôi đối với cơm Tây thật sự hoàn toàn không có khả năng nhận biết. Một là đắt, hai là hoàn toàn không ăn được nha. Chờ tôi nhai xong nhân dân tệ, trịnh trọng nói với Miêu Tam: “Không bằng, chúng ta ăn lẩu đi?” Miêu Tam gật đầu. Vì thế, Miêu Tam áo quần bảnh bao theo tôi ngồi vào quán lẩu đông đúc, tôi giương mắt nhìn, thật đúng là không ăn khớp. Với lại anh ta dường như không cảm thấy hứng thú với loại đồ ăn thô tục này, toàn bộ hành trình đều là tôi tự mình nhúng thịt thả rau bận bịu đến quên trời đất, Miêu Tam như vật trang trí ngồi ở đối diện nhìn tôi. Tôi rót cho mình và Miêu Tam mỗi người một cốc bia, nâng cốc nói: “Cám ơn bữa tối của anh, cạn ly.” Nói xong, tôi dốc cả cốc bia vào trong bụng. Miêu Tam ngồi không nhúc nhích, “Tôi không uống rượu.”
Tôi quẹt miệng, nhịn không được hỏi: “Anh không biết uống, hay là không muốn uống?” Miêu Tam mỉm cười im tiếng. “Bia không có việc gì, coi như thức uống thôi.” Tôi cố gắng khuyên bảo. Miêu Tam nhìn bia trước mặt, đột nhiên hỏi: “Cái cốc này sạch sẽ không?” “…” Tôi lườm anh ta một cái, “Dù sao uống không chết anh là được.” Miêu Tam nhón cốc bia, cẩn thận suy tư hồi lâu, rốt cục đưa đến bên miệng, uống một ngụm nhỏ. Tôi nhíu mày, “Nào có ai uống bia như anh? Cạn, mau!” Miêu Tam nhìn bia trong tay, dường như là cố lấy dũng khí cực kì lớn, bưng lên uống cạn. Trong chốc lát, tôi liền thấy Tam thiếu gia mặt như hoa đào … ************************ Một giờ sau, Tần Hương Liên lau trán mồ hôi, chỉa vào mũi tôi mắng: “Cậu biết rõ người này không biết uống rượu, sao lại còn cho anh ta uống rượu chứ?” Tôi nằm ở trên giường mệt đến thở hồng hộc, “Đó là bia nha, ai biết anh ta ngay cả bia cũng say?” Tần Hương Liên nằm ở bên kia Miêu Tam, “Về sau lại có loại chuyện này, trăm ngàn đừng tìm tôi, nếu không tôi không khách khí với cậu đâu.” Sau một lúc lâu, tôi thở hổn hển, từ trên giường đứng lên, “Bạn yêu, cậu yên tâm, tôi không bao giờ nhàn rỗi không có việc gì tìm loại phiền toái này nữa, tôi về nhà tắm rửa, mệt chết tôi.” Tần Hương Liên ngồi dậy, “Tôi giúp chú Dư tắm rửa sạch sẽ rồi, lúc này đã ngủ.” Tôi vội quay qua Tần Hương Liên bên cạnh ôm cổ cậu ta, sau đó dùng sức hôn một cái lên hai gò má cậu ta, “Bạn yêu, chỉ có cậu tốt nhất, yêu cậu!” Tần Hương Liên vội nâng tay chùi sạch nước miếng trên gương mặt, “Ai nha, ghê tởm chết người ta.” Tôi cười ha hả xoay người tính về nhà. Ai ngờ Miêu Tam say bất tỉnh nhân sự đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, hàm hàm hồ hồ nói hai chữ, tôi cũng không nghe tiếng. Tôi quay đầu cố gắng móc ngón tay Miêu Tam đang cố định trên cổ tay tôi, ai ngờ anh ta lại nắm quá chặt, tôi không nhịn được cầu cứu Tần Hương Liên. Không nghĩ tới, Tần Hương Liên lại thấy chết mà không cứu, đột nhiên cười nói: “Người là cậu mang về, tự mình thu phục. Tôi đi giúp cậu chăm sóc ba của cậu.” “A, lão Tần, cậu đừng đi! Xin cậu đó.” Tôi vội hô. Tần Hương Liên ngoái đầu nhìn lại cười, “Yên tâm, theo quan sát của tôi, anh ta hẳn là đã say đến mức không làm được chuyện gì vượt quá giới hạn, có lẽ cũng là hư không thôi, tôi đi đây, qua nhà cậu ngủ.” “Lão Tần…” Tôi thâm tình kêu gọi lại không thể làm cho Tần Hương Liên dừng bước, trước khi rời đi ngược lại còn gửi cho tôi một cái hôn gió. Tần Hương Liên đi khỏi hồi lâu sau, cổ tay tôi bị nắm thật sự mệt mỏi vô cùng, bèn tựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Miêu Tam, kì thực dáng dấp Miêu Tam thật sự thuộc hàng thượng thượng phẩm, khi hai mắt khép hờ không nhìn ra chút lệ khí, lông mi lại còn vừa mau vừa dài, đẹp đến mức khiến cho tôi có chút ghen tị. Tôi đang chìm trong mê mẩn, Miêu Tam lại đột nhiên nghiêng người ôm lấy tôi, vốn đang tập trung tinh thần thưởng thức giai đẹp, tôi nhất thời bị giật mình hoảng sợ, đang lúc muốn phản kháng lại đã bị anh ta mạnh mẽ ôm chặt. Thân thể tôi cứng đờ, cũng không biết có phải Miêu Tam tỉnh lại hay không, anh ta bỗng nhiên chôn mặt vào hõm vai tôi, cúi đầu nói một câu, “Ở lại với tôi…” Tôi nuốt ngụm nước miếng, “Anh… Có thể là nhận sai người rồi? Tôi là Dư Thắng Nam…” Cánh tay Miêu Tam tựa như lại dùng thêm lực, “Tôi biết…” Tôi vội hít sâu, không thể không thừa nhận, giờ khắc này tôi có chút bối rối. Có lẽ là không quen cùng người khác phái kề sát như thế, tôi cảm giác tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực. Tôi một cử động nhỏ cũng không dám, sợ một tia gió thổi cỏ lay đều sẽ dẫn tới người đàn ông bên cạnh phản ứng quá khích. Miêu Tam đột nhiên kề sát môi bên tai tôi, nhẹ nhàng nói một câu say khướt mê sảng, “Dư Thắng Nam, hình như tôi thích em rồi…” Trái tim ngừng đập một cái, tôi thề đời này cũng chưa từng ảo tưởng gì một người khác phái thổ lộ tình cảm với tôi, ngược lại là Lương Sâm thì tôi lại ảo tưởng quá trăm ngàn lần. Lúc này, đầu óc tôi càng rối loạn, anh ta nói rốt cuộc là lời khi say ư? Có lẽ là lời khi say? Nhất định là lời khi say thôi? Bổn tọa không chỉ đầu óc loạn, trong lòng càng loạn. Hơi thở của Miêu Tam ngay sát bên tai tôi, cảm giác tê dại truyền đến, lập tức trong lòng tôi như gió thổi cỏ lay, loại cảm giác này rất xa lạ cũng rất tà ác, vì thế, tôi định đẩy anh ta ra. Không nghĩ tới Miêu Tam lại nhân cơ hội đặt tôi ở dưới thân, hai tròng mắt có phần mê mẩn nhìn tôi, “Dư Thắng Nam, em hại cuộc sống hiện tại của tôi hoàn toàn lộn xộn, em bồi thường tôi thế nào?” Tôi nghẹn hồi lâu, lại có thể nói một câu, “Anh vốn không say?” “Không phải em cố ý muốn chuốc say tôi sao?” Miêu Tam nói một câu đặc biệt vô sỉ. Tôi nhịn không được có chút tức giận, “Tôi chuốc say anh? Tôi ăn no rỗi việc sao? Còn có, hôm nay là anh nói mời tôi ăn cơm, cuối cùng, vẫn là mình tôi trả, hiện tại tôi bắt đầu hoài nghi thành ý của anh đấy.” Miêu Tam đột nhiên nghiêm túc nói: “Dư Thắng Nam, những lời tôi nói hôm nay tất cả đều là lời say, em nghe xong quên hết chúng đi…” Tôi nhíu mày, đang nghĩ người này không nhẽ điên thật rồi sao? Miêu Tam lại nói: “Tôi say thật rồi, lát nữa nếu tôi làm ra sự tình gì, cũng xin em quên đi.” “Miêu tam, anh rốt cuộc muốn nói cái gì… Ưm…” Miêu Tam không đợi tôi nói hết, hiển nhiên là làm cái chuyện hy vọng tôi quên đi kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!