Tôi cầm cái sạn cũng quả thật giật mình tại chỗ, căn bản quên đẩy anh ta ra.
“Có lẽ mỗi ngày ngắm em như vậy, cũng không phải chuyện gì đáng sợ…” Miêu Tam siết chặt cánh tay, thực dùng sức gắt gao ôm lấy tôi.
Chỉ có thể là say rượu ảnh hưởng thần kinh đại não của tôi, tôi thế nhưng trì độn căn bản không biết phản ứng gì.
Không thể không nói là, hàng năm một mình bôn ba, như vậy bị một người đàn ông ấm áp ôm trong ngực, tôi thế nhưng một tia cảm giác chán ghét cũng không có. Đây dường như rất không giống tôi.
Sau một lúc lâu, tôi nghiêm túc nói một câu thật lòng, “Trứng sắp cháy …”
Miêu Tam: “…”
Miêu Tam rốt cục buông tôi ra, sau đó vươn tay lật người tôi lại, khiến cho tôi đối mặt anh ta.
Miêu Tam đưa tay vuốt ve tóc bên thái dương tôi, về sau cúi đầu để trán chạm trán tôi, “Dư Thắng Nam, tôi đời này chưa từng có loại xúc động bức thiết muốn ở bên một người con gái nào, em thật sự là lần đầu tiên, chúng ta không thể thử xem sao?”
Nói thật, giờ khắc này, tôi thật sự có chút say, cũng có thể là ngày hôm qua say vốn chưa tỉnh, tôi trong khoảng thời gian ngắn lại có thể như đứa trẻ học nói không tìm ra một câu để cự tuyệt, thậm chí còn có một loại ảo giác bôn ba nhiều năm, mệt mỏi không chịu nổi tôi rốt cục tìm được một bến đậu ấm áp.
Không đúng, cảm giác này hoàn toàn không đúng, Miêu Tam căn bản không có khả năng là bến đậu của tôi.
Bến đậu của tôi chỉ có một, đó phải là Lương Sâm.
Lương Sâm mới là bến đậu duy nhất đời này của tôi, cũng là nhất định muốn đậu lại.
Quan trọng nhất là, tôi đời này đều chưa nghĩ tới hình ảnh mình cùng người đàn ông nào khác gần nhau ngoài Lương Sâm.
Miêu Tam dang tay nhẹ nhàng kéo tôi tiến vào trong lòng anh ta, “Tôi biết trong lòng em nghĩ đến người kia, nhưng em là một đứa ngu ngốc, đó căn bản không phải tình yêu, em nhất định nghĩ sai ở chỗ nào rồi, để cho tôi giúp em chỉnh lý rõ ràng, được không?”
Không biết như thế nào, chợt nghĩ đến lời Lương Sâm qua điện thoại buổi tối hôm trước, nước mắt của tôi lại đặc biệt không chịu thua kém muốn ứa ra ngoài, tôi ước chừng dùng mười thành công lực mới thành công ép chúng nó lui trở về.
Sau một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng đẩy Miêu Tam ra, “Tam thiếu gia, loại người như chúng tôi không chơi đùa người, cũng không chơi đùa nổi với anh, cho nên, tôi không có tâm tình cũng không có rảnh cùng anh thể nghiệm cuộc sống, tôi càng không có phần tinh lực đó.”
Những gì tôi vừa nói tất cả đều là lời rất thật, chỉ là Miêu Tam căn bản không muốn nghe đề nghị của tôi, mà tiến lên từng bước, “Dư Thắng Nam, em có thể trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được, nhưng chỉ cần đừng luôn dùng thái độ chống cự tôi ở ngoài ngàn dặm với tôi, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể giống như người yêu ôm nhau hôn môi, có thể sáng sớm cùng nhau thức dậy…”
Tôi càng nghe càng không vừa ý, vì thế, một cước đạp lên chân anh ta, “Tam thiếu gia, anh còn không phải đáng khinh bình thường…”
Miêu Tam ăn đau đành ngồi xuống, lát sau lại ngoan cường đứng lên, nhướn mày hỏi tôi, “Ở bên nhau không phải là làm những chuyện này sao? Em rốt cuộc có cái tư tưởng gì thế? Người cổ đại à?”
“Cút đi!” Tôi phát mệnh lệnh với anh ta.
*****************************
Sáng ngày hôm sau, ông nội Miêu phái lái xe lại đây đón tôi và ba, tôi đơn giản thu thập một phen rồi theo ba tôi lên xe.
Miêu Tam từ sau sáng hôm đó bị tôi hạ lệnh ‘Cút đi’ thật sự nhận thức nghiêm túc chấp hành, vẫn đều không xuất hiện.
Trước cũng đã kể tình hình với Tần Hương Liên, cho nên trên đường rời đi, tôi chỉ nhắn tin cho Tần Hương Liên, Tần Hương Liên mau chóng hồi âm: hết thảy cẩn thận, có chuyện gì liên hệ tôi.
Tôi thu hồi di động, nói với ba mấy câu rồi đến nhà ông nội Miêu.
Ba tôi xuống xe dường như tâm tình thực không tệ, ông nội Miêu tiếp đón xong bèn cùng ông nội Miêu chơi cờ. Thấy một màn như vậy tôi thật nhẹ nhõm thở ra, ít nhất ba tôi thích nơi này, thật tốt. Tôi cũng không quên nghiêm túc cầu xin ông trời tốt bụng khiến ba tôi nhất thiết đừng gây ra chuyện gì.
Tôi nói với ông nội Miêu đang chơi cờ: “Dì Mạnh đâu rồi ạ? Cháu muốn hỏi dì một chút tình huống cần phải chú ý ở đây.”
Ông nội Miêu vừa chơi cờ vừa bình tĩnh nói: “Ông đuổi cô ta qua bên bà già kia rồi, cô ta là kẻ phản bội, còn trộm đất của ông. Ông nghĩ, dù sao về sau có cháu, ông bảo cô ta đi rồi.”
Tôi vẻ mặt đau khổ, “Ông nội, chỉ bởi vì… Một chút đất?”
Ông nội Miêu lắc đầu, “Cũng không phải là một chút…” Nói xong bổ sung, “Trước kia là ít một ít một chuyển đi, tôi không phát hiện ra thì chưa tính, hiện tại càng ngày càng quá đáng, nhất định là bà già kia dạy.”
Ngay lúc tôi lắc đầu cười khổ, lại phát hiện xe Miêu Tam chạy vào sân của ông nội Miêu.
Miêu Tam xuống xe, tôi nhịn không được hỏi: “Không phải tôi bảo lão Tần cho anh chìa khóa rồi sao? Không nhận được ư?”
Miêu Tam nhíu mày nhìn tôi, biểu cảm đó như là nghe tôi nói một câu thật ngu ngốc, sau đó hắng giọng, cúi đầu dò đến bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Em đã không ở nhà, tôi ở đó còn có ý nghĩa gì? Em nói đi?”
Nhìn lại trước kia, Dư Thắng Nam tôi cái mặt già này chưa hồng đến vài lần, không nghĩ tới giờ này khắc này, tôi lại có thể mặt già nóng bỏng, tim đập dị thường. Đây rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Cơn say kia cũng quá khó tỉnh thì phải?
Ông nội Miêu ngẩng đầu hỏi Miêu Tam: “Lão Tam, cháu trở về cũng tốt, vỗ về yên lòng bà già bên kia, đỡ phải mấy người phụ nữ cách vách này mỗi ngày không có việc gì tính kế mấy thứ nhà ông.”
Miêu Tam không nhịn được cười với ông nội Miêu, “Dạ, ông nội…”
Ông nội Miêu căn bản không đếm xỉa tới cháu trai mình, quay đầu nghiêm túc cùng ba tôi đánh cờ.
Miêu Tam nhìn tôi, “Chi bằng đi thăm bà nội?”
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ, truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ , đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ chương mới