Khi Miêu Thuật đưa tôi đến trước mắt mẹ anh ta, tôi sâu sắc cảm nhận được bốn chữ chân lý ‘Nhân sinh như diễn’. Chỉ là cuộc sống của tôi sao lại mẹ nó biến thành trò khôi hài vừa máu chó vừa lâm ly thế này?
Chẳng qua nghĩ lại, chuyện cũng tốt, tôi cái gì cũng không làm liền có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của Miêu Thuật.
Tôi từ bên cạnh Miêu Thuật xông lên trước kích động bắt lấy tay bà ấy liều mạng lắc: “Dì à, ngài khỏe chứ ngài khỏe chứ…” Bà ấy mang theo biểu tình phiền chán rút tay mình về dùng khăn tay chà chà, hiển nhiên là tôi vừa mới khẩn trương nên ra mồ hôi tay nhiều lắm.
Sau khi nghe giọng tôi bà ấy cũng hơi ngây người, tiện đà nhìn về phía Miêu Thuật, “Đây là … Bạn gái con?”
Miêu Thuật gật gật đầu đi qua cho mẹ mình một cái ôm hôn nhiệt tình, mẹ anh ta ở trong lòng anh ta ngước lên khuôn mặt tươi cười, sao mà tôi thấy ngán kinh như vậy.
Miêu Thuật lại kéo tôi đến trước mắt bà, “Bạn gái con, Dư Thắng Nam.”
Mẹ ruột anh ta quả nhiên không phải hiền lành, dùng khóe mắt kẹp tôi, sau đó mở miệng hỏi rõ Miêu Thuật: “Con trai, con … nghiêm túc?”
Miêu Thuật không lên tiếng, tôi cười giành đáp: “Dì, tuyệt đối nghiêm túc, Miêu Thuật anh ấy yêu cháu cho tới bây giờ không giống như yêu bất kỳ người con gái nào khác…”
Nói xong bà đây tự thấy thiếu chút nữa ói ra, Miêu Thuật lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, cùng ói.
Trong thoáng chốc ánh mắt Miêu phu nhân có chút u oán. Bà ấy hẳn là cái loại phụ nữ trung niên dị thường để ý sức nặng của mình trong cảm nhận của con trai, điểm này, từ nụ cười nở hoa trên mặt khi bà ấy nhìn Miêu Thuật kia dễ dàng có thể nhìn ra được.
“Cha mẹ Dư tiểu thư công tác ở đâu?” Đồ ăn còn chưa bày lên đâu, Miêu Thuật mẹ anh ta đã bắt đầu đề ra câu hỏi vòng thứ nhất, giống y tình tiết máu chó của phim truyền hình, ngay cả lời kịch cũng không mảy may bóp méo.
Tôi cười nói: “Ba cháu lái xe vận tải, mẹ cháu không có làm việc.”
Ánh mắt Miêu phu nhân càng thêm lạnh như băng. Tôi thờ ơ cười cười, dù sao bịa chuyện nói nhảm lại không phạm pháp.
Lúc này, Miêu phu nhân vẻ mặt sầu khổ đã muốn bắt đầu chống cái trán, đột nhiên nàng lại ngẩng đầu hỏi: “Không biết Dư tiểu thư học ở đâu? Anh quốc? Mỹ quốc?”
“Trung Quốc.” Tôi trả lời đặc biệt vang dội.
Miêu Thuật sặc một ngụm nước trong cổ, dường như liều mạng cố nén cười.
Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn cùng vị bà mo Diêu này nóng bỏng nói chuyện với nhau. Tôi đầy mặt tươi cười, bà ấy đã kề cận sụp đổ, rốt cục vỗ bàn, đứng lên nói với Miêu Thuật: “Càng lúc càng không ra gì!” Sau đó day day huyệt thái dương nói, “Tôi không thoải mái đi trước.”
Miêu Thuật nhanh chóng theo lên, “Mẹ, con tiễn mẹ.”
“Không cần.” Nói xong vung tay rời khỏi phòng bao.
Đối mặt vị bà mo biết cắn người người này, tôi còn chưa có phát lực thì đã thoải mái hoàn thành nhiệm vụ Miêu Thuật giao cho tôi, thật sự là thật đáng mừng.
Lúc này, trong phòng còn lại hai người là tôi và Miêu Thuật.
Tôi nói: “Người phụ nữ sát thủ như tôi người gặp người thích hoa gặp hoa nở như vậy, làm người khác chán ghét là một chuyện không dễ dàng cỡ nào.” Nói xong tôi liếc mắt nhìn Miêu Thuật một cái, nhịn không được hỏi, “Cả gan hỏi một câu, anh… Làm như vậy rốt cuộc vì sao?”
Miêu Thuật mang theo ý cười giảo hoạt, “Cô không nên hỏi đến, biết ít là tốt nhất.”
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, “Vậy thử hỏi tôi còn có công việc gì phải làm nữa? Hình như mục đích đã đạt được rồi?”
Miêu Thuật bình tĩnh nói: “Cuối tuần đến nhà tôi, đến lúc đó, cô sẽ biết chỗ khó ở đâu.” Nói xong, anh ta quay đầu nhìn tôi đề nghị nói: “Tôi cảm thấy cô vừa mới biểu hiện rất mất tự nhiên.”
“Tôi tối hôm qua còn cố ý bày ra phương án tác nghiệp cho mình, tôi là theo hướng đơn thuần ngây thơ, ngài không thấy sao?” Tôi nghiêm túc nói.
Anh ta cũng nghiêm túc nhìn tôi, “Ngây thơ không thấy đâu, nhược trí thật ra nhìn rõ.”
Tôi: “…”
**********************
Nói là cuối tuần, kỳ thật trong nháy mắt đã hùng hùng hổ hổ đến ngày.
Khi Miêu Thuật đưa tôi đến trước mặt một tòa nhà lớn xa hoa hủ bại, tôi nhất thời sợ ngây người, “Đây… Là nhà anh?”
Miêu Thuật nhếch khóe miệng không nói chuyện. Lúc này, cửa lớn chậm rãi mở ra, một dì trung niên tươi cười đầy mặt ra nghênh đón, “Tam thiếu, đang chờ ngài ăn cơm đấy.”
Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng. Công tử thiếu gia? Dường như khiến cho trở lại xã hội cũ vạn ác.
Miêu Thuật quay đầu nói: “Vị này là dì Mạnh.”
Tôi vừa kêu một tiếng “Mạnh” ngay cả chữ dì còn chưa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện hòa ái mỉm cười của dì Mạnh đã muốn đông lại ở khóe miệng, lễ phép lại lạnh nhạt. Vì thế, tôi cũng lười cùng bà ấy khách sáo, đem chữ “Dì” nuốt xuống.
Khi tôi đứng ở đại sảnh nhà Miêu Thuật, nhất thời cảm thấy mình nhỏ bé tựa như hạt gạo nhỏ. Căn phòng lớn như vậy, gọi người cũng phải dùng máy khuếch đại âm thanh nhỉ?
Nhà anh ta phong cách trang trí rất Trung Quốc, vật trang trí ngoài tranh chữ còn có bộ sô pha nặng nề cứng rắn lạnh lẽo kiểu Trung Quốc nhìn xem tôi có chút buồn bực trong lòng, thậm chí có một loại cảm giác xuyên không trở lại xã hội cũ.
“Cháu trai ta khó được dịp trở về ăn cơm, cô động tác nhanh nhẹn một chút được không? Làm có chút chuyện mà chậm quá, cô muốn ta chết sao?” Lúc này đột nhiên có một thanh âm từ nhà ăn bên kia truyền đến.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ, truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ , đọc truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ full , Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ chương mới