Tôi không muốn nói về vấn đề này, cúi đầu xé gạc, nhanh nhẹn thấm một ít cồn vào bông, đưa lên trước trán Bùi Kì.
Cậu bỗng nhiên cất lời:
“Chị còn không cao bằng tôi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Kẹo Bông Gòn tại truyen35.shop
Tôi: “…”
Tôi không kìm được mà bĩu môi, nhìn xuống hàng mi đen mượt kia, vuốt gọn phần tóc mái của cậu ta lên, cảm nhận được sự chán ghét trong câu nói đó liền nhỏ giọng:
“Ừ, không cao bằng cậu.”
Cậu nhóc này luôn thích soi mói từng chân tơ kẽ tóc của người khác
Tôi thực sự không biết liệu tính khí ấy liệu có xung đột với giáo viên hay không… Tôi sợ rằng điện thoại của mình sẽ bị người hướng dẫn “hỏi thăm” tới nổ tung mất.Việc Bùi Kì đua xe tôi không định tố cáo, nhưng giấy không gói được lửa, vẫn bị chú Bùi phát hiện ra, gọi tới giáo huấn một trận.
“Chú, ừm, cậu ấy không sao.”
Nhìn thấy người nào đó vẫn đang thản nhiên ngồi ăn, tôi cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng nhất có thể.
“Số điện thoại của ai vậy?”
Không biết cậu ta tiến tới gần từ lúc nào đã nhanh tay chộp lấy điện thoại của tôi, tay còn lại dựa vào bức tường phía sau, cả cơ thể tôi như bao trọn trong lòng của cậu ấy.
Tôi giật mình, khoảng cách gần đến nỗi khiến nhịp thở của tôi rối loạn.
Tôi tức đến nỗi máu trong lồng ngực cũng muốn trào hết ra ngoài chứ chưa nói đến chú Bùi.
Sau một hồi, chú Bùi cũng dập máy.
Nhìn vẻ mặt u ám của Bùi Kì, tôi tự lẩm bẩm trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm.
Chuyện riêng của tôi vẫn còn là một mớ hỗn độn, không còn hơi sức lo chuyện của người khác.
Ban đêm trời mưa to, trong phòng chỉ có ánh đèn mờ ảo, tĩnh lặng đến lạ thường.
Tôi in kịch bản ra, mang nó lên giường đọc, tôi đã lo được khoản tiền sửa sang tiệm bánh còn gửi về cho gia đình.
[Mẹ]: “Nhiều như vậy?”
[Tôi] “Vâng,dạo này con nhận được bộ phim truyền hình mới.”
Mẹ hỏi tôi về tên bộ phim, tôi trả lời một cách thản nhiên, kết quả mẹ tôi không chỉ tìm kiếm bộ phim mà còn thấy được ảnh của Kế Thước.
[Mẹ]: “Anh ta là nam chính à?”
Tôi vẫn chần chừ chưa biết trả lời thế nào đã thấy số tiền được gửi lại kèm thêm một câu: “Mau từ chối nó đi!”
Tôi mím môi trả lời: “Đây là cơ hội tốt của con. Nếu diễn xuất tốt, con đường tương lai sẽ rất rộng mở.”
Mẹ tôi ngay lập tức gửi đến voice chat, tôi nhấp vào đó trong vô thức, giọng nói của mẹ vang lên:
“Gia đình này còn cần chút tiền đó sao? Nó hại con còn chưa đủ?”
Tôi nghe vậy chỉ biết ngẩn người nhìn những dòng tin nhắn, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên gò má.
Cuộc trò chuyện chỉ kết thúc tại đó. Tôi ngồi trên giường một mình rồi lại thẫn thờ bước ra phòng khách. (Tính viết hoang mang ngồi trên giường mà thôi =))))))
Bàn trà nhanh chóng được lấp đầy bởi những chai rượu, dòng rượu nóng hổi chảy dọc xuống cổ họng, nó như phương thuốc hoá giải sự bức bối, ngột ngạt trong lòng tôi lúc này.
Nếu tâm trạng không ổn, chỉ cần chút rượu, rồi sẽ ổn thôi. Tôi luôn khuyên mình như vậy.