Sự xuất hiện sớm của Hứa Triệt ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của tôi.
Tôi lơ đãng cả ngày.
Mí mắt co giật.
Tôi có cảm giác điều không hay sẽ xảy ra.
Quả nhiên, tôi vừa tan làm bước ra khỏi cổng trường đã thấy một chiếc oto màu đen đậu ở cổng.
Thấy tôi, người đàn ông ngồi trong xe bước ra, trên tay còn cầm một bó hoa hồng.
“Trần tiểu thư.”
Anh ta đứng trước mặt tôi, vừa cười vừa tự giới thiệu: “Xin thứ lỗi, tôi là Hứa Triệt, anh họ của Lưu Anh.”
Bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đến đón con.
Bó hoa hồng của Hứa Triệt rất bắt mắt.
Có người nhận ra tôi, bắt đầu vỗ tay.
Ồn ào để tôi đáp ứng anh ta.
Mặt tôi trắng bệch: “Anh muốn gì?”
Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen với cô thôi.” Hứa Triệt cong khóe môi: “Lúc trước tôi chờ Lưu Anh, vô tình nhìn thấy cô, tôi có hảo cảm với cô nên mới đến đây. Hôm nay không mời mà tới là muốn làm quen với cô.”
Mặc dù Hứa Triệt giả vờ rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt anh ta.
Khi tôi bất lực không biết làm thế nào, đột nhiên nhìn thấy Giang Kiệt.
Anh ngồi trên chiếc xe máy hỏng, miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn tôi.
Giống như không liên quan gì đến anh ấy.
Như một người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, tôi lao thẳng đến đó.
Mùi dầu máy trên người anh ấy giúp tôi lấy lại được tỉnh táo.
Tôi quay người nói với Hứa Triệt: “Tôi đã nói với Lưu Anh là tôi kết hôn rồi.”
Hứa Triệt không ngờ được tôi đã kết hôn.
Nụ cười trên mặt cứng lại.
Anh ta hướng mắt về phía Giang Kiệt, sự th ù h ậ n trong mắt bị tôi nhìn ra.
Chỉ là… h ận?
Đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Giang Kiệt.
Tại sao lại có ánh mắt h ậ n th ù?
Hứa Triệt che giấu cảm xúc rất tốt, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng: “Là tôi đường đột, không nghĩ tới Trần tiểu thư đã kết hôn. Hoa tôi đã mua, không muốn lấy lại, vì vậy coi như đây là quà chúc mừng tân hôn đi.”
Rồi anh ta đưa nó cho tôi: “Hoa đẹp tặng người đẹp, tôi nghĩ chồng cô không ngại đâu.”
Anh ấy nhìn Hứa Triệt: “Tôi là người nhỏ nhen, không muốn nhìn cô dâu xinh đẹp của mình nhận quà của người khác.”
Giang Kiệt nói xong thì đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng.
“Đội vào.”
Tôi nhìn chiếc mũ mới tinh, tâm tình khá hơn.
Nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh có ý mua cho em?”
“Nhặt ở đống rác.”
Tôi nhếch miệng: “Vậy lần sau anh có thể nhặt cái màu xanh không? Em thích màu xanh.”
Giang Kiệt nhướng mày, giả vờ làm động tác muốn tháo mũ bảo hiểm của tôi ra.
Tôi vội vàng đội lại, gõ gõ lên đầu: “Nhìn đẹp không?”
Trong mắt Giang Kiệt hiện lên ý cười, kéo kính che mặt trên mũ bảo hiểm của tôi xuống.
Anh nói: “Đồ ngốc.”
Quay đầu lại thấy Hứa Triệt đã rời đi.
Sau hôm nay, tất cả mọi người đều biết chồng tôi là nhân viên sửa xe.
Nghỉ giữa giờ, tôi thấy vài đồng nghiệp đang tụ vào thảo luận.
“Trông xinh xắn cũng chẳng được cái gì, cuối cùng không phải cũng lấy người như anh ta sao?”
“Các cô có để ý không, chiếc xe của anh ta lúc nổ máy chẳng khác gì xe kéo.”
Sau đó mọi người cười vang.
Thấy tôi vào, có người cố ý hỏi: “Tiểu Hi, chồng em sửa xe ở đâu vậy? Chồng chị vừa mua một chiếc Merc.edes, có gì để chị bảo chồng chị qua bảo dưỡng.”
“Được, lát nữa em gửi địa chỉ cho chị.”
Lưu Anh không chịu được nữa, kéo tôi ra khỏi văn phòng: “Cô bị đần hả, người ta leo lên đầu cô, cô còn nói chuyện được với người ta.”
“Người ta nói cô trông xinh xắn, có công việc đàng hoàng, sao lại lấy một người….”
Lưu Anh ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi nói thẳng cô đừng giận, cô còn trẻ, dễ bị l ừa gạt. Cô cho rằng có tình yêu là không cần bánh mì, sau này sẽ hối hận. Nói thật, cô xem xét anh họ tôi một chút, anh ấy nói anh ấy không ngại cô từng có một đời chồng…”
“Lưu Anh, túi của cô trông rất đẹp.”
Tôi ngắt lời, ánh mắt nhìn vào chiếc túi Her m es trên bàn của cô ấy “Mới mua?”
Lưu Anh đỏ mặt, “Ừa.”
Tôi biết thu nhập của cô ấy, dùng ngón chân cũng nghĩ được ai mua cho cô ta và tại sao.
Tôi không nói thẳng ra, “Tôi và chồng tôi sống rất tốt, chúng tôi sống thế nào cũng được, sau này đừng nói xấu anh ấy, tôi không muốn nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!