Lúc này tôi mới để ý phía sau anh ấy còn có một nam sinh.
Cậu ấy có vẻ nhỏ tuổi, nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt trong veo khiến người ta không nỡ ghét bỏ.
Lời khen thẳng thừng khiến tôi hơi xấu hổ, nhưng Giang Kiệt lại đắc ý cong cong khóe miệng: “Tránh xa vợ ông ra.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe bác sĩ nói chỉ bị n ứt nhẹ xương ở tay phải, còn đâu đều là v ết th ương ngoài da.
“Sao lại bị thương như vậy?”
Giang Kiệt chưa kịp nói, cậu bé đã mắng trước: “Hôm nay gặp một người không nói lý lẽ, xe không có vấn đề gì, nhưng lại nói rằng anh Kiệt sửa hỏng xe bắt bồi thường. Đương nhiên chúng em không đồng ý, kết quả là anh ta tìm một đám người tới phá tiệm.”
“Không báo cảnh sát sao?”
“Báo thì làm được gì, người đó địa vị không nhỏ, biển số xe ngũ quý 8, không có quyền thì làm sao có thể dùng biển số đó?”
Ngũ quý 8?
Tôi đột nhiên nhớ ra, “Là xe gì?”
“Hum.mer màu đen.”
Cậu bé còn đang than thở, “Sao lại chọc vào tổ tông như thế, về sau phải làm sau bây giờ. Anh Kiệt, anh có thể bảo ông chủ đừng truy cứu chuyện này không.”
Tôi không còn nghe lọt tai được gì.
Cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Là Hứa Triệt.
Đột nhiên, một cánh tay vuốt nhẹ mặt tôi.
Tôi kêu lên vì đau, ngước lên nhìn ánh mắt tinh nghịch của Giang Kiệt.
Tôi nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, kì lạ hỏi: “Anh không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“Chuyện sau này.”
Giang Kiệt cười nhạo, “Cùng lắm thì không làm nữa, có thể làm gì được anh?”
Sau đó anh cười, “Còn nữa, không phải anh còn có vợ bao nuôi sao? Mỗi tháng ba ngàn tiền lương đều cho anh.”
Đó là lời tôi đề cập đến lúc cầu hôn.
Tôi đỏ mặt.
“Hừ.” nhẹ nhàng nói: “Tiền của em đều cho anh.”
Giang Kiệt búng vào trán tôi, nói thêm, “Bé ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!