Editor: Cá Viên
Chương 13:Tôi hơi xấu hổ.
Tạ Diễn nhìn gương mặt của người đối diện chuyển từ trắng sang đỏ rồi biến thành màu xanh lét.
Khóe mắt hơi nhíu, hàm răng cắn chặt, bộ dáng giống như chuẩn bị ăn thịt người, đành phải hạ mình nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là do anh không cho tôi nói xong."
Cù Tranh Viễn không lên tiếng, đặt đũa xuống cái dĩa sứ hình mèo.
"Không phải chỉ có chút nước bọt hay sao? Miệng tôi không có độc, cũng không giống Hổ Tử rảnh rỗi không có gì làm sẽ liếm mông." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn: "...."
Thịt trong bát rất thơm, nhưng Tạ Diễn bị nhìn đến hoảng hốt.
Cậu lặng lẽ gắp lên, đưa vào miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nuốt, ánh mắt phía đối diện vẫn không rời đi, cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.
Ăn cơm chú ý nhất là nhẹ nhàng thoải mái, đừng nói bị người ta nhìn chằm chằm, cho dù là bị mèo nhìn cũng đã thấy khó chịu.
"Vậy, anh còn muốn ăn không?" Tạ Diễn ngập ngừng.
Hàm ý nếu không ăn, thì mau đi ra đi đừng cản trở tôi ăn.
Cù Tranh Viễn nghĩ rằng cậu cho hắn một bậc thang bước xuống*, miễn cưỡng trả lời, không quên tỏ ra kén chọn: "Ngoài miếng đó ra, còn có miếng nào khác mà cậu cắn rồi ném vào không?"
(*nhường nhịn, cho anh Viễn mở lời)
"Không có." Tạ Diễn vừa nói xong đã hối hận, ý này hiểu nhiên là muốn ở lại ăn tiếp.
Nhưng cậu chỉ làm đủ cho một người ăn.
Quả nhiên, vài phút sau, Cù Tranh Viễn lại như một ông già thiếu đạo đức mở miệng: "Đi lấy thêm đồ ăn đi, nhiêu đây sao đủ? Nhiều rau một chút, không cần nấm kim châm.
Tạ Diễn trong miệng còn nhai hai miếng thịt cuốn, hàm hồ nói: "Anh không có tay à?"
Cù Tranh Viễn lột vỏ tôm: "Tôi không làm, cậu đi làm đi."
Tạ Diễn nói không nên lời: "Cắt đồ ăn còn không xong, anh làm sao sống được vậy?"
Cù Tranh Viễn nhìn cậu bằng đôi mắt sắc bén hình viên đạn, Tạ Diễn đành phải buông chén đũa: "Vậy anh lại đây, tôi dạy cho."
Theo cách nghĩ của Cù Tranh Viễn đối phương hẳn chỉ đồng ý hoặc từ chối.
Dạy hắn cắt rau làm hắn rất bất ngờ, miễn cưỡng đi vào bếp.
Có không ít nguyên liệu nấu ăn trên bàn, là Tạ Diễn chuẩn bị rửa nồi xong sẽ dọn dẹp, cậu đem toàn bộ rau dưa rửa trong nước: " Chừng này chắc đủ rồi nhỉ?"
"Ừ, đủ rồi." Cù Tranh Viễn đứng bên cạnh, toàn cắm cúi nhìn: "Bình thường cậu ở với chị cậu, ai nấu cơm?"
"Chị của tôi, tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản, cơm chiên, sủi cảo linh tinh thôi." Tạ Diễn nói.
"Ồ, vậy cậu cùng chị cậu là quan hệ gì, là chị em họ?" Cù Tranh Viễn thử hỏi.
"Hai người chúng tôi không cùng huyết thống, chị ấy là do mẹ tôi nhặt được." Tạ Diễn đúng sự thật nói.
"Nhặt được?" Cù Tranh Viễn có chút bất ngờ, âm cuối cũng thay đổi.
"Đúng, tôi cũng là nghe người khác nói, bố mẹ của chị ấy mất trong một trận động đất, mẹ tôi là bác sĩ khoa ngoại, năm đó được phái đi cứu viện đã cứu chị của tôi, sau đó lại giúp đỡ chị ấy đi học, khi đó còn chưa có tôi, mẹ tôi đã nhận chị ấy làm còn nuôi, đối xử với chị ấy rất tốt."
Tạ Diễn chỉ dùng vài cậu ngắn ngủi nói ra gần nửa cuộc đời của Tạ Mạn.
"À—" Cù Tranh Viễn đột nhiên hiểu ra "Khó trách."
"Khó trách cái gì?" Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn.
"Khó trách cô ấy đối xử tốt với cậu như vậy." Cù Tranh Viễn thành công tìm hiểu ra thân phận của Tạ Mạn, "Nguyên nhân lớn nhất hẳn là do báo đáp án tình năm đó của mẹ cậu."
"Chắc chắn là vậy," Tạ Diễn nói.
"Còn bố cậu thì sao? Bố cậu làm gì?"
Tạ Diễn sững sờ, như rơi vào một miền ký ức sâu thẳm, cậu ngừng tay, biểu tình ngưng trọng.
Cù Tranh Viễn quan sát hành động của cậu, ngay cả cái nhíu mày chớp mắt cũng không bỏ qua, trực giác phán đoán, đoạn ký ức đó hẳn là không tốt đẹp gì.
Tạ Diễn nhìn súp lơ trên tay sững sờ, Cù Tranh Viễn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu: "Nghĩ gì đấy."
Tạ Diễn cắt xuống một dao, súp lơ bị cắt làm đôi: "Ông ấy là người tốt, là người rất tốt."
Né tránh câu hỏi, chắc chắn có vấn đề.
Cù Tranh Viễn thử lại "Ông ấy cũng là bác sĩ à?"
"Không", Tạ Diễn lắc đầu, "Nếu ông ấy là bác sĩ, gia đình chúng tôi sẽ không như bây giờ."
Tỳ bà che nửa mặt*, nói một nửa lại dừng.
*( Diễn tả sự rụt rè, sợ người khác biết được cảm xúc thật của mình)
Lòng hiếu kỳ của Cù Tranh Viễn hoàn toàn bị khơi dậy.
Xem bộ dáng Tạ Diễn, thân phận bố cậu xem ra có chút khó nói, thân phận nhất định không đơn giản, hoặc là người có quyền thế đã có gia đình, cậu là con riêng, hoặc chính là tội phạm vi phạm pháp luật.
Đa số trên TV đều nói như vậy.
Cù Tranh Viễn không có ý định vạch trần vết sẹo của đối phương, rất tri kỉ hỏi: "Vậy quan hệ của hai người có tốt không?"
Tạ Diễn nói: "Thật ra ông ấy đã mất lúc tôi còn rất nhỏ, tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt ông ấy, nhưng tôi biết, tôi muốn trở thành người giống như ông ấy."
Khả năng cao là một doanh nhân thành đạt.
Cù Tranh Viễn nghĩ thầm.
"Đã hiểu chưa?" Tạ Diễn bỗng dưng nói sang chuyện khác, "Cứ cắt như vậy, rất đơn giản, tôi đi gọt khoai tây, rồi anh cắt đi."
Cù Tranh Viễn trả lời và cầm con dao phay, mắt hắn vẫn nhìn Tạ Diễn.
Cậu đang cầm một củ khoai tây to, hơi khom lưng, tốc độ tay cực nhanh, củ khoai tây đã được gọt sạch sẽ.
Nhìn bóng lưng cậu, mảnh khảnh vô hại, nhưng ai biết được cậu đang nghĩ gì.
Tạ Diễn rửa khoai tây trong nước một chút, đưa cho Cù Tranh Viễn: "Cái này cắt ra một nửa trước, sau đó cắt lát mỏng hơn một chút, nếu không sẽ không dễ nấu chín."
Cù Tranh Viễn một tay cầm khoai tây, ban đầu không biết cắt từ chỗ nào, lúc sau được Tạ Diễn chỉ, tìm đúng góc độ, cắt ngày càng nhanh.
"Đơn giản ghê." Hắn nói.
Tạ Diễn "Vốn dĩ không khó, chỉ có đồ ngốc mới không biết làm."
"...."
Cù Tranh Viễn chỉ lo nhìn cậu, một dao cắt xuống, lập tức vui quá hóa buồn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn "A" một tiếng, giơ tay liền thấy, quả nhiên là cắt trúng tay.
"Tôi đ..." Hắn thử chạm tay vào, máu tươi liền theo vết thương tràn ra,trông có vẻ khá sâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới