Editor: Gạo Đen
Chương 16: Sau này cùng nhau ăn cơm đi.
Sáng hôm sau.
Mấy quán ăn sáng ở Phố Tây buôn bán rất thuận lợi, nhân viên phục bận tối mày tối mặt, nhưng tiếng cười điên dại phát ra trong một góc nhỏ vẫn làm bọn họ chú ý.
Sau khi Giang Trình nghe xong mấy chuyện Cù Tranh Viễn trải qua tối hôm qua, ngửa người ra sau, cười đến miệng mồm nhức mỏi không khép lại nổi, vừa run rẩy vừa ngắt quãng bình luận: "Ôi mẹ ơi thật hài mà, trộm quần lót, nếu tôi là Tạ Diễn chắc đã báo công an rồi."
Sắc mặt Cù Tranh Viễn xanh mét, tay phải cầm một quả trứng gà vừa bóc vỏ, nhẹ nhàng lăn lên trán, đau đến thấu xương.
"Đính chính lại, không phải trộm, tôi chỉ nhìn một chút, huống hồ tôi còn chưa thấy cái gì hết."
"Nhưng cũng quá biến thái." Giang Trình cười như điên như dại, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, uống miếng sữa đậu nành, "Vết thương trên mặt là do cậu ta đánh?"
"Sao có thể, cậu ta làm sao đánh lại tôi?"
"Thiệt không?"
"Lắm lời."
Cù Tranh Viễn không nói dối, tối hôm qua hắn và Tạ Diễn vì chuyện trộm quần lót tranh chấp rất lâu, sau bỗng nhiên hắn chợt lóe lên ý tưởng, nói bồn cầu dưới lầu hỏng rồi, lên lầu mượn WC, sợ đánh thức cậu nên phải vừa sờ soạng vừa đi, còn chuyện quần lót, chỉ do tò mò trên đó in công thức hóa học mới cầm lên nhìn qua, miễn cưỡng dẹp yên chuyện này.
Tạ Diễn cũng không thèm xuống dưới lầu xác nhận bồn cầu hư hay không hư, chửi tục một câu rồi chui lại vào ổ chăn ngủ.
Vết thương trên mặt có lẽ là báo ứng vì tội nói xạo, lúc đi xuống lầu, hắn đang nghĩ lời nói dối này có gì sai trái không, phản ứng của Tạ Diễn là tin hay không tin, quên bật đèn, bị vấp chân lên người Hổ Tử, chật vật té sấp mặt chỗ bàn trà phòng khách.
Lúc mới bị đụng vào rất đau, nhưng mà một lúc sau cũng đỡ chút, kết quả sáng hôm nay vừa thức dậy, phát hiện gần chỗ chân mày bị bầm một mảng lớn, cứ như mới vừa đánh nhau với ai.
Cù Tranh Viễn nhanh trí tự sướng một tấm, đeo kính râm lên, cái con người đối diện kia vẫn chưa ngưng cười, hắn đạp một phát lên ghế của ai kia: "Còn cười nữa, không phải đều do cậu hại sao."
Giang Trình không hề thu liễm, cười đến bả vai run rẩy: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tìm cách bứt tóc người ta, ai biết cậu sáng tạo khác người vậy."
Cù Tranh Viễn nhướng mi: "Cậu ta không cho tôi bứt tôi làm gì được, cũng không thể lôi đầu người ta? Lúc cậu ta làm bài tập tuyệt đối không cho tôi lại gần, còn khó chiều hơn Hổ Tử."
Giang Trình: "Sao không tìm mấy đồ dùng sinh hoạt khác, hoặc là dùng bàn chải đánh răng đã dùng qua rồi cũng được."
"Sao không nói sớm."
"Bộ hồi xưa cậu không học sinh học sao?"
"Tôi học khoa xã hội"
"Làm sao để lấy tế bào niêm mạc trong khoang miệng hồi cấp 2 đã dạy rồi."
Cù Tranh Viễn gắp cái bánh bao chiên nhét vào miệng anh: "Cậu im miệng đi."
Buổi tối lúc Tạ Diễn đánh răng không thấy bàn chải đánh răng của mình, thay vào đó là một cái bàn chải đánh răng điện màu trắng xanh.
"Cù Tranh Viễn!" Cậu khí thế hùng hục chạy xuống lầu, "Anh lại động tay động chân vào bàn chải đánh răng của tôi đúng không?"
"Lại cái gì mà lại?" Cù Tranh Viễn đang ở trong bếp đưa thức ăn mèo cho Hổ Tử, không để tâm nói, "Bàn chải đánh răng của cậu đã toe loe toét loét rồi còn không chịu đổi nữa?"
Tạ Diễn nghĩ ngợi một chút, cái bàn chải đánh răng kia thật sự dùng rất lâu rồi, nhưng tuyệt đối không đến nỗi nát bét như Cù Tranh Viễn nói, cùng lắm mới hơn một tháng.
Cù Tranh Viễn đặt chậu thức ăn mèo bên cạnh máy lọc nước: "Tôi cho cậu một cái bàn chải tự động, đánh càng sạch sẽ, đổi lại sau này bố tôi mà hỏi, đừng nói tôi hay bắt nạt cậu nữa."
Tạ Diễn bất mãn nói: "Tôi chẳng cần bàn chải tự động, tôi chỉ cần cái cũ kia thôi."
Cù Tranh Viễn đi tới chỗ bồn rửa măt, nhấn một ít bọt xà phòng rửa tay, chỉ đưa ánh mắt nhỏ xíu nhìn cậu: "Cái đứa nhỏ này sao lại lì lợm vậy hả? Cái mới tôi mua 250 đồng, có gì thua cái bàn chải trước đây của cậu?"
"Bỏ tiền mua một cái bàn chải đánh răng tới 250 đồng, tôi thấy anh chính là 250 (đồ ngốc)," Tạ Diễn chẳng có chút cảm kích gì hết, duỗi tay, "Cái này tôi dùng không quen, trả cái cũ lại đây cho tôi."
"Chậc" Cù Tranh Viễn không thể nhịn được nữa, nói trắng ra, "Tôi vứt rồi."
"Vì sao?" Tạ Diễn khó hiểu, "Tôi đâu có trêu chọc gì tới anh."
"Tôi muốn đối xử tốt với cậu chút không được hả?" Cù Tranh Viễn nói xong đã hối hận, chưa nói tới lời này nghe giống mấy lời tỏ tình sến rện, mờ ám, lại còn là giữa hai đứa con trai với nhau cũng quá kỳ cục.
Chằng mấy chốc,mây mù giữa hai hàng lông mày Tạ Diễn được xua tan hết,lông mày giãn ra, thay thế bằng bốn phần vui mừng khôn tả, bốn phần muốn nói lại thôi, hai phần còn lại hắn nhìn không ra, có lẽ là thẹn thùng.
Cù Tranh Viễn hạ mình: "Bố tôi nói muốn tụi mình chung sống hoà bình, cái này coi như là quà gặp mặt tặng cậu đi."
Hắn không giỏi bày trò nói dối, sợ Tạ Diễn lại hỏi thêm cái gì nữa, liền xoay người trở về phòng, lúc đẩy cửa ra, nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh cực kì nhỏ.
"Cảm ơn anh."
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên phát hiện, đứa nhóc này là loại người ăn mềm không ăn cứng, dùng giọng điệu mềm mỏng dỗ dành sẽ cắn câu.
Nhìn như không dễ tiếp cận, thật ra đơn thuần dễ lừa, quá giống Hổ Tử.
Tạ Diễn cầm cái bàn chải đánh răng mới tinh đi lên lầu hai, ấn cái nút, bàn chải đánh răng phát ra tiếng rung rất nhỏ.
Đồ chạy bằng điện và đồ bình thường rất khác nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy Cù Tranh Viễn bỏ hơn hai trăm mua cái này có hơi lãng phí.
Súc miệng xong, cậu lau miệng, nghĩ ngợi phải tặng lại cho Cù Tranh Viễn quà gì mới tốt đây, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình còn nợ người ta 3000 đồng, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh Cù Tranh Viễn từ trên cao nhìn xuống nói rằng, có tiền mua quà mà không có tiền trả nợ cho tôi hả?
Màn đêm bông xuống, gió thổi xào xạt ngoài cửa sổ, lá cây bị thổi bay phất phới, có thể sẽ có mưa to.
Khó có khi trời không nóng như vậy,Tạ Diễn trở lại phòng sách vùi đầu làm bài, tháng tám sẽ thi, còn hai tuần ôn tập, nghe thầy Tào nói năm ngoái ba người đứng đầu ngoại trừ được tặng giấy khen, còn có thêm không ít tiền thưởng.
Cậu nóng lòng muốn thử sức, đáng tiếc tiền tiết kiệm đã hết sạch, chỉ có thể tìm đề trên mạng, nhưng càng thất vọng bởi vì cậu phát hiện đề thi trên mạng căn bản không đầy đủ, hơn nữa đáp án khác với đáp án cậu tính ra, so với đáp án của cư dân mạng, cậu tin tưởng chính mình hơn.
Cậu muốn mua bộ sách luyện thi Olympic để xem, sau năm phút rối rắm, gọi điện thoại cho Tạ Mạn, nhưng một hồi lâu mà chưa bắt máy.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Diễn buồn bã vì không có tiền, lúc cậu khai giảng năm đầu năm cấp 2, bởi vì Tạ Mạn làm hỏng một bức tranh cổ bị phạt tiền, còn bị sa thải, trực tiếp cắt nguồn thu nhập của hai người.
Lúc đó cậu đã chuẩn bị tinh thần bỏ học đi làm, có điều Tạ Mạn vẫn vay tiền bạn bè, đồng nghiệp khắp nơi, nộp học phí cho cậu.
Quãng thời gian một cái bánh bẻ đôi ra chia thành hai bữa ăn đã trải qua một lần, cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ quên được.
Cho nên mỗi một lần mở miệng xin tiền Tạ Mạn, cậu đều không tự chủ được nhớ tới đoạn thời gian vất vả kia, nhớ tới lời nói của Tạ Mạn khi đó.
"Những mất mát chị phải chịu, chị sẽ không để em phải chịu, những đau khổ chị đã trải qua, chị cũng không bao giờ để em phải trải qua.
Chị sẽ cố gắng làm trụ cột cho em, em hãy dũng cảm trèo lên cao, vượt qua bức tường vây khốn em, cuộc đời em mới có thể xuất hiện nhiều lối đi, ít nhất có tư cách lựa chọn một nghề nghiệp mà em mong ước."
Cậu bất giác hồi tưởng lại, sỡ dĩ Tạ Mạn nói những lời này, là bởi vì cô không có quyền lựa chọn.
Nếu lúc trước không gặp được Cù Bình Sinh, có lẽ cô vĩnh viễn chẳng bao giờ thừa nhận mình thích thiết kế quần áo, ước mơ được trở thành một nhà thiết kế.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới