Editor: Gạo Đen
Chương 3: Vậy cậu hãy tưởng tượng cậu là một cô gái
Không có chung đề tài, một đường hai người im lặng không nói gì.
Vừa đi qua đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, điện thoại Cù Tranh Viễn lại vang lên.
Cù Bình Sinh lo lắng hỏi hắn: "Thế nào rồi? Giải quyết hết chưa? Con nói cái gì tông xe con bố chưa nghe rõ."
"Một cậu học sinh đi xe đạp, chắc là đạp xe mà mắt để trên trời, đâm vào đuôi xe của con làm xước vài vết, không nghiêm trọng lắm."
Tạ Diễn bĩu môi, xem ra người này căn bản là không tin lời giải thích của cậu, cậu thấy rất khó chịu.
"Không nghiêm trọng là được rồi.
À đúng rồi, chuyện lúc trước bố nói với con con đừng quên, buổi tối Chủ nhật này cùng ăn bữa cơm."
Cù Bình Sinh thay đổi chủ đề vô cùng thẳng thắng, giọng điệu tuy bình thản nhưng Cù Tranh Viễn cảm giác được bố hắn đang vội, sợ là người phụ nữ kia sốt ruột muốn gả vào nhà họ Cù.
"Đến chỗ nào vậy?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Gia Hòa Vân Trúc."
Mấy năm trước Cù Bình Sinh đầu tư bất động sản và kinh doanh cửa hàng, bây giờ phần lớn đều cho thuê Gia Hòa Vân Trúc là chỗ được xây dựng sớm nhất, chỉ có một căn biệt thự đơn độc, rất gần công ti và nhà cũ, là nơi lúc nhỏ Cù Tranh Viễn thường hay đến ở.
Khi đó mẹ hắn còn sống, ông bà nội chưa về hưu.
Lúc Cù Tranh Viễn học cấp 3, hắn dọn đến phòng trọ gần trường, cho tới hiện tại hắn cũng chỉ về Gia Hòa Vân Trúc vào dịp lễ Tết.
Cù Tranh Viễn tức giận nói: "Chuyện này bố nói với con cũng vô dụng, tốt nhất là nói với ông bà nội, ông bà đi con mới đi, họ không đi thì con cũng không đi."
Đèn xanh sáng lên.
Tạ Diễn đi vài bước nữa mới phát hiện không thấy vị bên cạnh, quay đầu thì thấy hắn còn đứng im ở đó gọi điện thoại.
Tạ Diễn lui về, nhẹ nhàng thọc thọc eo hắn, lại chỉ chỉ đèn xanh đối diện.
Cù Tranh Viễn hơi gật đầu, đi về phía đối diện, vừa đi vừa nói chuyện; " Bố đã nói cho ông bà biết người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi chưa? Đến lúc đó gặp bố muốn con gọi bằng dì hay gọi bằng chị?"
Cù Bình Sinh: "Cái đó tùy con, con muốn gọi như thế nào thì gọi"
Bên cạnh Tạ Diễn có một cụ già tóc bạc trắng, lưng gầy nhom như que củi, trên xe ba bánh chất đầy giấy các tông phế liệu, không biết là nhặt được ở chỗ nào.
Cụ già cực nhọc đẩy, đèn xanh còn không tới mười giây nữa, ánh mắt vấn đục tràn ngập nôn nóng.
Tạ Diễn một tay dắt xe đạp, một tay giữ lấy xe ba bánh bên cạnh, dùng sức đẩy về phía trước
Cụ già cảm nhận được, quay đầu, dùn giọng địa phương nói lời cảm ơn cậu.
"Không có gì ạ."
Tạ Diễn cười cười, sau đó nghe thấy thanh âm trầm thấp quyết đoán của Cù Tranh Viễn.
"Con không cần có em trai, xin bố đừng nói lại những lời nói ngu ngốc mà con nói lúc nhỏ nữa."
Khóe miệng Tạ Diễn cong lên, đây là lần đầu cậu nghe thấy có người tự nói mình ngốc.
"Đừng hy vọng con hoà bình ở chung, nó dám chọc giận con, con sẽ dám giết chết nó."
Đồ giết người.
Tạ Diễn chửi thầm: Thật may mình không phải em trai của anh ta.
"Cứ như vậy đi, cúp máy đây, con còn có việc phải làm." dọc đường đi Cù Tranh Viễn luôn cau mày.
Tạ Diễn sợ hắn ta lại than thở chuyện đường xa, nhanh chóng tìm đề tài khác: "Mẹ anh muốn sinh thêm đứa thứ hai sao?"
Cù Tranh Viễn: "............" Lông mày càng nhíu chặt.
Tạ Diễn nghĩ nghĩ, an ủi nói: "Mẹ anh chắc tuổi cũng không còn trẻ, nói không chừng không có thai được đâu anh đừng quá lo lắng."
"Bà ấy nếu sinh được đứa thứ hai thì tốt rồi"Cù Tranh Viễn thả lỏng mặt mày, đem tờ rơi trong tay gấp làm đôi, rồi lại gấp tiếp.
Một câu nói ngắn như vậy, Tạ Diễn trong nháy mắt bổ não ra mấy bộ phim truyền hình đạo lí gia đình cẩu huyết 8 giờ -người vợ bởi vì không thỏa mãn yêu cầu của người chồng giàu có, người chồng giàu có ngoại tình, tìm người thứ ba sinh con.
Người thứ ba tranh đoạt quyền lợi, đứa con cả bị đứa con bất hợp pháp kia áp bức, cuối cùng hắc hóa, bằng mọi giá muốn giết đối phương báo thù.
Được rồi thật giống một bộ phim cung đấu phiên bản hiện đại, cuộc sống của mấy người giàu có thật loạn lạc.
"Lúc tôi học năm cuối cấp 3 mẹ đã gặp tai nạn máy bay mất rồi, ông bà ngoại của tôi cũng mất trong vụ tai nạn đó" Cù Tranh Viễn lẳng lặng nói.
"Hả?" khóe miệng Tạ Diễn mấp máy, cảm thấy rất có lỗi vì mình vừa rồi động kinh bổ não lung tung đồng thời lại cảm thấy chàng trai này có chút đáng thương.
"Hồi nãy là bố của anh gọi cho anh?"
Cù Tranh Viễn "Ừm" một tiếng.
Tạ Diễn nháy mắt hiểu ra tất cả: "Vậy ra là bố anh muốn có con cùng người phụ nữ khác?"
Cù Tranh Viễn thở dài: "Là chuyện sớm muộn, ông ấy lại tìm được một cô bạn gái rất trẻ."
"Bố anh hẳn là không con trẻ nữa, còn có cô gái nào muốn sinh con cho ông ấy?" Tạ Diễn dừng một chút nói, "Em biết rồi, bố anh chắc chắn vô cùng giàu có, có tiền có thể sai quỷ bắt ma."
"Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không, tôi cũng thấy vậy, nhưng bố tôi lại thấy người ta vô cùng thích ông, đã lớn tuổi như vậy rồi, cậu cảm thấy ông ấy ngốc lắm phải không?"
Tạ Diễn cũng không biết có nên phụ họa mắng chửi bố của người ta ngốc hay không, theo góc độ di truyền học, người ngốc sẽ sinh ra một đứa con ngốc.
Cuối cùng, cậu trả lời mười phần khéo léo, vô cùng ba phải: " Anh thấy như thế nào thì chính là như thế đó."
Con người luôn dễ dàng thổ lộ sự chân thành ngắn ngủi với một người xa lạ.
Cù Tranh Viễn xả hết những lời vẫn luôn giấu tận đáy lòng: "Tôi thấy người phụ nữ kia cũng rất ngốc, chỉ vì tiền mà bán mất lòng tự trọng và tương lai của mình, nếu đổi lại là cậu, cậu có vui vẻ kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình mấy chục tuổi không?"
Tạ Diễn thật sự không biết trả lời như thế nào: "Em là đàn ông mà, sẽ không kết hôn với đàn ông."
Cù Tranh Viễn vẫn bám lấy vấn đề này: "Vậy cậu hãy tưởng tượng cậu là một cô gái"
Tạ Diễn bỗng nhiên nhớ tới mấy cái bác gái nhà bên buôn chuyện với nhau, vì thế paste, chế lại một chút: "Em sẽ kết hôn cùng hắn, sau đó xài tiền của hắn, bao trai."
Cù Tranh Viễn rất kinh ngạc khi lời này được nói ra từ miệng của một học sinh:" Cậu cũng thật tệ hại"
Qua đèn xanh đèn đỏ cái thứ hai, quẹo phải, lại là một cảnh tượng hòa toàn khác biệt.
Đây giống như một ngôi làng ở trong thành phố, là nơi Cù Tranh Viễn chưa bao giờ đặt chân tới.
Giữa thịnh vượng và nghèo nàn cũng chỉ cách nhau bằng một ranh giới mỏng manh.
Trước mắt là một con phố cũ không rộng lớn, các cửa hàng hai bên đều đóng hết một nửa.
Mấy cửa hàng còn mở không phải tiệm cơm cũng là tiệm quần áo, còn có loa phóng thanh quảng cáo " toàn bộ giảm 50%", từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy khách khứa, trông có vẻ sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào.
Thùng rác bên đường chất đầy rác, không biết bao lâu mới dọn sạch một lần, lúc này là mùa hè, tỏa ra một mùa tanh tưởi khó chịu.
Cù Tranh Viễn chỉ muốn nôn ra, đành phải nín thở đi về phía trước.
Đằng sau đó là mấy căn nhà cũ rích, mặt tường loang lổ, cửa sổ và cửa ra vào gỉ sét.
Trên ban công phơi đủ thứ đồ, vỏ chăn, ra trải giường, bắp, ớt khô, nội y đủ màu sắc hoa văn phong phú mà lỗi thời.
Còn có một con mèo gầy nhom bẩn thỉu.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới