Hơi thở ướt át pha lẫn mùi rượu cùng phả vào cổ, tê tê dại dại.
Tạ Diễn không thể không thừa nhận mình đã bị giọng nói trầm nhẹ này làm cho ngất ngây một chút, trái tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng: "Anh muốn làm cái quần gì vậy?"
"Vốn là không muốn làm gì đâu, nhưng nếu em cứ muốn thì khó nói lắm."
Tiếng cười ngả ngớn khó có thể kìm lại được, Tạ Diễn trừng mắt sợ ngây người.
Tông giọng trầm thấp kết hợp với lời thoại dâm dê đê tiện rất dễ gây án mạng, hơn nữa vẫn đang trong tư thế mập mờ như vậy, cậu có cảm giác xương cốt của mình như bị thiêu đốt, huyết áp tăng đột ngột, vành tai và gò má đỏ bừng bừng.
Cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Biến thái......"
Tiếng cười bên tai càng thêm càn rỡ.
Lồng ngực tựa như mặt trống bị đánh, phập phồng không ngừng, cậu nghe thấy Cù Tranh Viễn nói: "Bây giờ em mới mới phát hiện sao?"
Tạ Diễn nhắm mắt, gian nan thở dốc, cánh tay vẫn luôn cuộn tròn dùng sức đẩy bụng hắn: "Có thể đi xuống trước không, em sắp bị anh đè tắt thở rồi."
"Không chịu." Cù Tranh Viễn giống như đứa con nít quỷ, nghiêng đầu cọ lỗ tai cậu, thẳng thắn nói, "Tôi sợ em chạy."
Sau khi lau người, mùi rượu trên người Cù Tranh Viễn không còn nồng như ban đầu, nhưng cũng cũng đủ làm người ta cảm thấy suy nghĩ rã rời, đầu óc rối bời.
Tạ Diễn nhíu chặt hàng lông mày: "Em còn có thể chạy đi đâu được?"
Đêm tối và chất cồn ban cho người ta dũng khí vô hạn, Cù Tranh Viễn ngửa cổ ra sau, rũ mắt nhìn cậu: "Em thành thật trả lời tôi ba vấn đề được không?"
Tạ Diễn căn bản không dám nhìn thẳng hắn, nhìn chằm chằm hai bên xương quai xanh hơi hơi nhô lên ngây người: "Hỏi đi."
"Em có ghét tôi không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Tạ Diễn không nghĩ tới vấn đề lại đơn giản như vậy, buột miệng thốt ra: "Không ghét mà."
"Vậy là thích rồi đó."
"......" Bỗng nhiên ý thức được mình dẫm phải hố, Tạ Diễn nhìn chằm chằm mắt hắn phản bác, "Không ghét là không ghét, thích là thích, hai điều này không thể đánh đồng."
Đồng tử Cù Tranh Viễn lóe sáng: "Vậy từ trái nghĩa của ghét là gì?"
Từng câu từng chữ đều trêu chọc trúng thần kinh, Tạ Diễn bị hắn hỏi đến trái tim run rẩy, miệng mồm lươn lẹo hằng ngày cũng thụt đi đâu mất, chờ cả buổi mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao cũng không giống nhau."
Cù Tranh Viễn nhìn chăm chú mắt vào mắt cậu: "Vậy em thích Tiêu Hằng Vũ sao?"
"Đậu má!" Tạ Diễn nhướng mày, lập tức phủ nhận, "Sao em có thể thích cậu ấy! Tụi em là tình anh em cảm động trời xanh!"
Khóe môi Cù Tranh Viễn nhếch lên, có điều nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc, lông mày rũ xuống nhìn cậu: "Vậy em có thể chấp nhận một người con trai khác thích em không?"
Tạ Diễn ngơ ngẩn, hai người hóa thành hai pho tượng đá, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tim Cù Tranh Viễn đập như đánh trống, nhẹ giọng thúc giục: "Bộ khó trả lời như vậy sao?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt hắn sáng long lanh, chứa đầy thâm tình, có điều Tạ Diễn lại tìm ra sở hở chui vào: "Anh đã hỏi xong ba vấn đề! Đây là câu thứ tư rồi!"
Cù Tranh Viễn nhắm mắt, bất lực nghiến chặt răng.
Tạ Diễn chọc chọc eo hắn: "Đi xuống, nặng gần chết."
Cù Tranh Viễn xoay người nằm xuống, nhưng vẫn không biết xấu hổ dùng tay chân quấn chặt lấy cậu: "Đêm nay ngủ bên này đi."
"Why?"
"Tôi uống nhiều quá, phải để em chăm sóc." Cù Tranh Viễn giơ tay lên lấy điều khiển từ xa, trong phòng tức khắc lâm vào cảnh đen thui giơ tay lên không thấy năm ngón.
Tạ Diễn thấp giọng mắng một câu, tìm đủ thứ lý do: "Em lạ giường, ở bên này ngủ không được."
"Quần què, lần trước xem phim còn ngủ say hơn heo chết." Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn buồn bã nói: "Đèn trên lầu hình như chưa tắt."
Cù Tranh Viễn: "Tắt rồi."
Tạ Diễn có chút kinh ngạc: "Sao anh biết được?"
"Trên điện thoại tôi có thể tắt được." Cù Tranh Viễn nói.
"......!Hiện đại đến vậy luôn?"
"Ừm."
Tạ Diễn nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho em xem thử không? Tắt kiểu gì vậy?"
Người bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy.
"......"
Thần kinh Tạ Diễn căng thẳng.
Cậu biết điều mình lên làm lúc bấy giờ là cắn một miếng lên cánh tay Cù Tranh Viễn, sau đó thì mạng trốn thoát, cách mau lẹ hơn là nói cho hắn biết cậu không thể nào yêu một người đàn ông, như vậy Cù Tranh Viễn nhất định sẽ nhẹ nhàng buông tay.
Nhưng cậu cũng chẳng làm gì cả, thậm chí kì quái hưởng thụ cái ôm sau lưng.
Thân hình Cù Tranh Viễn còn lớn hơn cậu một vòng, gần như muốn bao phủ lấy cậu, hơi thở phả sau gáy cậu.
Ẩm ướt nóng hổi, thở đều đều, còn có chút ngứa.
Kì diệu là cảm giác lưng dính vào ngực như này cũng không khiến cậu phản cảm, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Cậu không thể phủ nhận mình đã động lòng với Cù Tranh Viễn, nhưng cũng không dám tưởng tượng cảnh yêu đương với hắn.
Tâm trạng của cậu rất mâu thuẫn, tựa như trước mắt là hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, lí trí và tình cảm đang đánh nhau dữ dội.
Muốn chạy, lại luyến tiếc cứ rời khỏi như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới