《 những năm tháng tươi đẹp ấy》 dự định công chiếu trong kì nghỉ hè, trước chính thức phát sóng web drama, diễn viên vẫn phải dựa theo yêu cầu của hợp đồng, tích cực phối hợp với đoàn làm phim tuyên truyền.
Chủ yếu là dựa vào phỏng vấn của tập chí, báo mạng, livestream luân phiên với tuyên truyền qua show truyền hình và việc kí kết quảng bá tại chỗ.
Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc Cù Tranh Viễn phải thường xuyên ra ngoài hoạt động, để tiện cho công việc thì đành ở khách sạn, công ty còn sắp xếp cho hắn một trợ lí mới tên Vương Bất Phàm, năm nay hai mươi tám tuổi.
Tên giống đàn ông, nhìn cũng giống đàn ông, thậm chí cả giọng cũng đàn ông nốt, nhưng thực tế là một cô gái.
Cô nàng cao 1m75, từng luyện Tán Đả và làm vệ sĩ nên cả người đâu đâu cũng cơ bắp, làm việc cực kì nhanh nhẹn, hành lí mấy chục cân nói xách là xách nói đỡ là đỡ, leo cầu thang cũng không thở gấp một giây.
Vương Bất Phàm từ nhỏ khó nhìn ra nam hay nữ, đẹp trai xuất sắc, rất ghiền cà kê với mấy chị đẹp, nhưng công ty cảm thấy sắp xếp cho cô nàng công việc bên cạnh mấy diễn viên nữ rất nguy hiềm, bèn giao cho cô phụ trách Cù Tranh Viễn.
Vương Bất Phàm vẫn luôn cho rằng tính hướng của Cù Tranh Viễn là con gái, mà Cù Tranh Viễn cũng cảm thấy tính hướng của cô nàng này là con gái thế nên hai người vẫn duy trì một sự ăn ý không nhìn bằng mắt thường được.
Bỗng nhiên có một ngày, Vương Bất Phàm đưa áo khoác cho Cù Tranh Viễn, không may thấy cảnh hai người đàn ông đang hôn hít mãnh liệt trong xe, mới biết được thì ra Cù Tranh Viễn thích con trai.
"Chao ôi gan cậu lớn thế, lại đi dụ dỗ trẻ vị thành niên."
Cù Tranh Viễn vỗ đùi: "Nói bậy bạ gì thế, dụ dỗ là cái đách giề! Tụi em đây là tình trong như đã mặt ngoài còn e, cầm lòng không đậu."
Vương Bất Phàm hỏi: "Thế đã ấy ấy chưa?"
Tạ Diễn ngượng đến trán bốc khói: "Không, cũng chỉ hôn một cái thôi ạ."
Vương Bất Phàm lườm cậu: "Còn ngại chưa đủ hả?"
Tạ Diễn điên cuồng lắc đầu.
Cù Tranh Viễn thò tay dùng sức đẩy lưng Vương Bất Phàm, thúc giục: "Đi đi đi."
"Chị mày không đi," Vương Bất Phàm lại chen vào ghế sau, ôm cánh tay, "Chị muốn xem diễn."
"Mua vé đi." Cù Tranh Viễn nói.
Vương Bất Phàm móc ra tờ một trăm đưa hắn, Cù Tranh Viễn nhét tiền vào túi Tạ Diễn, mở cửa xuống xe.
"Mau cục cưng ơi, đi mua kẹo với tôi nhá."
Vương Bất Phàm giơ tay Nhĩ Khang "Cù Tranh Viễn cậu là đồ không biết xấu hổ! -- nhớ mua cho chị với đó."
Vương Bất Phàm tuy thoạt nhìn hơi tưng tửng, nhưng nội tâm vẫn có sự mềm mại của phụ nữ, luôn che chở cho bọn họ cả công khai lẫn âm thầm, trở thành anh em kết nghĩa với Cù Tranh Viễn.
Tháng 5, gió mùa Đông Nam mang hơi nước ẩm ướt, theo cái ấm đến, và cả danh sách đề cử đi học của những ngôi tường nổi tiếng cũng được gửi đến.
Giờ giải lao, Tạ Diễn bị chủ nhiệm lớp kêu vào văn phòng.
Chủ nhiệm lớp bọn cậu là giáo viên dạy Toán, cô họ Mạnh, hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra tuổi thật của cô, chăm sóc da dẻ rất kĩ lưỡng, giống như con người cô, vẫn luôn nhẹ nhàng từ tốn.
Từ trước đến nay Tạ Diễn vẫn rất kính trọng cô.
Cô Mạnh cười tủm tỉm đẩy ghế dựa cho cậu, nói về chuyện danh sách đề cử: "Biểu hiện của em ở cuộc thi toán rất ưu tú, sau khi cách thầy cô bàn bạc, quyết định chuẩn bị đưa em vào danh sách đề cử."
Tạ Diễn gãi gãi cổ: "Vậy thì em không thể thi lên đại học công an phải không ạ?"
"Đương nhiên rồi." Cô Mạnh nhìn cậu, có vẻ rất bất ngờ, "Em muốn thi đại học công an sao?"
Tạ Diễn gật gật đầu, tuy rằng bây giờ bệnh sợ máu của cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì chuyện của bố, trong tâm trí cậu, cảnh sát có một sự tồn tại rất đặc biệt, rất cụ thể hóa.
Mỗi lần cậu nhìn những chú cảnh sát mặc đồng phục đều cảm thấy thân thiện đáng tin cậy, đây cũng là viễn cảnh tương lai duy nhất mà cậu tưởng tượng ra và rất mong chờ.
Nước trà trên bàn tỏa hơi nóng, cô Mạnh nói bằng giọng ẩn ý sâu xa: "Tạ Diễn, em phải suy xét cận thận, rõ ràng, mỗi lựa chọn ngay hôm nay của em sẽ liên quan đến vận mệnh nửa đời sau của em.
Không phải nói thi trường cảnh sát không tốt, chỉ là với thành tích của em, hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống dễ dàng hơn."
"Lúc trước đã có người nói với em rằng, mọi công việc đều không dễ dàng chút nào, nhưng nếu bản thân thật sự yêu quý một thứ thì khả năng chịu đựng những áp lực và thống khổ lại càng nhiều hơn."
Tiếng nói chuyện của Tạ Diễn nhỏ nhẹ, tuy rằng là câu phản bác, nhưng nghe lại giống như tiếng thở dài khi bị đẩy vào đường cùng.
Cô Mạnh cười cười: "Thôi được, em có thể về bàn bạc kĩ lưỡng với người nhà."
"Cảm ơn cô."
Được giáo viên tín nhiệm là chuyện tốt, Tạ Diễn rất muốn chia sẻ tin vui này cho Cù Tranh Viễn, có điều mấy ngày nay Cù Tranh Viễn bay đến Trùng Khánh quay show, chắc tuần sau mới có thể về nhà.
Tạ Diễn sợ quấy rầy công việc của hắn, bình thường đều chờ hắn hết bận mới liên lạc.
Trên đường về nhà, cậu gọi điện thoại cho Tạ Mạn.
"Chị ơi, em có chuyện này muốn nói với chị."
Tạ Mạn cướp lời: "Em đang yêu à?"
Trong đầu Tạ Diễn nháy mắt hiện lên một khuôn mặt, thuận miệng phủ nhận: "Không phải chuyện này......"
Nói xong, hai người rơi vào im lặng.
Trong lòng Tạ Diễn khẽ rung động, cậu cho rằng Tạ Mạn không phản ứng kịp, vội vàng nói: "Là chuyện trường cử đi học."
"Em thật sự đang yêu đúng không."
Cô còn chẳng dùng giọng điệu tra hỏi, Tạ Diễn nhắm mắt, vẻ mặt đau thương tột độ, không ngờ cả đời cậu quang minh lỗi lạc, lại té ngang giữa đường vì chuyện này.
Lộ chuyện hơi nhanh đó!
Cậu không nói lời nào, Tạ Mạn càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình, vui tươi hớn hở nói: "Cổ bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi......" Tạ Diễn cảm thấy không thể nói một con số chính xác quá được, "Bốn năm sáu gì đó......"
"Bé vậy, chắc mới vừa tốt nghiệp không bao lâu phải không, lớp em hả?" Tạ Mạn hỏi.
"Không phải giáo viên đâu chị ơi."
Tạ Mạn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Chị của bạn trong lớp sao?"
Là con trai của bạn trai chị đấy ạ.
Bây giờ Tạ Diễn vẫn chưa đủ dũng khí nói ra những lời này, bĩu môi: "Sao chị chả quan tâm chính sự của em gì hết vậy?"
Tạ Mạn cười ha hả: "Được rồi, em nói đi."
Tạ Diễn nói ra chuyện được cử đi học, nét mặt Tạ Mạn lập tức sáng bừng: "Cuối tuần cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng cho em đi."
Tạ Diễn gãi gãi cằm, ngượng ngùng ngắt ngang niềm vui của cô.
"Khoan hẵng chúc mừng đã."
"Vì sao? Đây là chuyện tốt mà, học kỳ sau có phải không cần đi học đúng không? Có điều em không nên lơ là, phải đến trường học nhá."
Tạ Diễn cố lấy dũng khí nói: "Chị, em có thể từ bỏ danh sách này được không ạ, em muốn thi vào đại học công an."
Đầu bên kia im lặng mấy giây, lòng Tạ Diễn như nổi trống.
Tạ Mạn âm thầm thở dài, nhưng Tạ Diễn vẫn nghe thấy, trong lòng run sợ hỏi: "Không được sao?"
"Cũng không phải là không được, chỉ là làm cảnh sát vất vả như vậy, tiền lương lại......"
Tạ Mạn rất muốn nói chị nỗ lực kiếm tiền như vậy để em được đi học là muốn cuộc sống tương lai của em sung sướng hơn một tí, nhưng cô cảm thấy nói như vậy sẽ gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho Tạ Diễn.
Mấy năm nay, cô vừa làm chị vừa làm mẹ, chuẩn bị hết mọi mặt cho Tạ Diễn, nhưng dẫu sao cô vẫn trẻ người non dạ, lại không độc đoán ngang ngược như những người mẹ khác, phần lớn ở bên cạnh như một người bạn, luôn biết tự hỏi dưới góc nhìn của Tạ Diễn.
"Em thật sự xin lỗi......" chóp mũi Tạ Diễn chua xót, nhỏ giọng xin lỗi, "Có phải em làm chị thất vọng lắm đúng không."
"Sao lại vậy được." Tạ Mạn cười cười, "Mặc kệ như thế nào, nên chúc mừng thì phải chúc mừng, cuối tuần chị qua nấu cơm cho em ăn, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tâm sự về chuyên ngành em muốn học được không?"
Gió ấm thổi mùi hoa nhè nhẹ đến, lá cây kêu xào xạc, Tạ Diễn cuối cùng cũng như trút được gánh nặng cười nói: "Dạ vâng, em sẽ làm cơm cà ri cho chị ăn nhé."
Sau khi về đến nhà, Tạ Diễn quen tay quen chân đổ nước cho Hổ Tử, hốt phân, nấu cơm chiều, hôm nay là ức gà thêm một chút hạt tươi, Hổ Tử bây giờ được dạy bảo đàng hoàng nên rất nghe lời, đã không còn là mèo ngu ngốc trước kia nói gì cũng không biết, lại còn biết làm nũng.
So với Cù Tranh Viễn, nó càng bu bám Tạ Diễn hơn, có lẽ bởi vì được đút ăn tương đối nhiều.
Không bao lâu sau khi xác nhận quan hệ với Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn xin cô chủ nghiệm trả ký túc xá, cô cũng đồng ý.
Chủ yếu Cù Tranh Viễn luôn lải nhải thời gian ở bên nhau ít quá, muốn ôm cậu ngủ, kết quả vừa xin được Cù Tranh Viễn đã đi công tác mất.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới