Editor: Gạo Đen
Chương 6: Em cảm thấy mình như đang tham gia chương trình " kế hoạch thay đổi bản thân"
Bên này Cù Bình Sinh còn đang nỗ lực làm công tác tư tưởng cho con trai.
"Nhà của con toàn để trống, người ta chỉ ở có hai năm, hơn nữa lễ tết cũng qua bên kia, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cù Tranh Viễn tức đến trợn mắt: " Bố mà để cho nó dọn đến đây ở thì con sẽ dọn đi khỏi."
"Được, con cứ dọn đi đi." Cù Bình Sinh nói.
Đỉnh đầu Cù Tranh Viễn tức bốc khói, lên giọng nói to: "Ngài rốt cuộc là bố con hay là bố nó?"
Vài tiếng trước, Cù Bình Sinh bỗng nhiên đến đây nói với hắn muốn để đứa em trai bạn gái mới của bố đến sống ở đây.
Mấy tin bất ngờ này làm hắn tức phát ngốc.
Nhà này là hắn mua năm cấp 3, phòng ngủ và phòng đọc sách ở trên tầng 2 là do chính tay Cù Bình Sinh chuẩn bị, nhưng lão Cù hay ở tại Gia Hòa Vân Trúc hơn, rất ít ở đây, nên vẫn không chuẩn bị phòng.
Nếu thằng súc sinh kia đến hắn phải nhường địa bàn cho nó, hơn nữa với hiểu biết của hắn về lão Cù, nhất định sẽ kêu thằng đó nhìn chằm chằm hắn, cuộc sống sau này của mình sẽ không có chút riêng tư nào hết.
Cù Bình Sinh tận tình khuyên bảo: "Cậu ta ở lầu trên, con ở lầu dưới, không ai làm phiền ai, coi như là con thuê trọ ở ngoài,còn có thêm bạn cùng phòng, ốm đau cảm sốt gì đó còn có thể chăm sóc nhau."
"Chăm sóc cái con khỉ! Con không băm xác nó vức xuống cống đã nhân từ lắm rồi!"
Cù Bình Sinh: "Nói như vậy, con đồng ý cho cậu ta dọn vào đúng không?"
"Không bao giờ!" Cù Tranh Viễn liếc xéo, "Bố nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"30 vạn."
Mắt Cù Tranh Viễn không chớp một cái.
"50 vạn."
Vẫn chưa chớp nữa.
"Vậy con nói bố nghe, làm thế nào con mới bằng lòng chung sống hoà bình với người ta."
Cù Tranh Viễn cân nhắc về tiền bạc và thời gian một chút, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, xoay đầu nhìn ông: "Con muốn bố cho con nghỉ việc dài hạn."
"Con mỗi ngày đến công ti để lại mỗi cái thẻ, thoắt cái đã không thấy tăm hơi, mãi cho đến giờ tan tầm lại ấn dấu vân tay, không tính là nghỉ sao?"
"Bố còn cho người theo dõi con hả? Có rảnh rỗi quá không?"
"Bố không cần theo dõi cũng biết, bố con 17 tuổi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sáng lập công ti lớn nhất gia tộc, một năm kiếm được hơn một trăm vạn tệ, buôn bán tới năm thứ 3 kiếm ngàn vạn tệ......".Cù Tranh Viễn cướp lời: "Có một câu mà bố nói đi nói lại cả trăm lần, có còn câu gì mới mẻ hơn không?"
Cù Bình Sinh chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con nhìn nhìn lại con đi!"
"Bố đâu có cho con cơ hội, biết rõ con ở công ti chỉ chơi, mấy việc đó bố tùy tiện đổi một người khác đều làm được, tại sao phải lãng phí thời gian của con?"
Cù Bình Sinh: "Bắt đầu từ cấp thấp mới có thể hiểu được toàn bộ hoạt động, sao lại gọi là lãng phí thời gian?"
"Nhưng con không thích làm mấy cái đó."
Cù Bình Sinh nhíu nhíu mày: "Vậy con nói con muốn làm cái gì?"
Cù Tranh Viễn cõi lòng đầy chờ mong: "Bố cho con ba năm, ba năm này bố không cần lo cho con, sau ba năm con không kiếm đủ 1000 vạn, con sẽ quay lại, về sau bố muốn con làm gì con đều làm, sau ba năm kiếm đủ 1000 vạn, bố phải trả tự do cho con có được không?"
Cù Bình Sinh vẻ mặt khinh thường,hừ mũi: "Lại bắt đầu mơ tưởng muốn làm ngôi sao đúng không?"
"Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, bố không thể áp đặt suy nghĩ của mình để kiểm soát cuộc đời của con, bằng không sớm muộn gì con cũng nổi điên! Giống như bố vậy, mỗi ngày đều chọc con bực mình
"......!Không biết lớn nhỏ."
" Bố không phải thường nói làm người quan trọng nhất chính là vui vẻ sao, nhưng con mỗi ngày đều phải làm một việc con không thích tí nào, làm sao con vui vẻ được?"
Cù Bình Sinh im lặng không nói tiếp, Cù Tranh Viễn ôm vai bố hắn: "Bố ơi, thật ra thì con vẫn luôn quan tâm tới cảm xúc của bố và ông bà nội, nên năm đó mới từ bỏ ước mơ, nhưng bây giờ con hối hận lắm, con không muốn đến khi già, khi chết vẫn còn hối hận."
Cù Bình Sinh trầm mặc nhìn con trai mình, bọn họ đã bao lâu rồi chưa ngồi bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy? Hình như là từ hồi con trai ông lên Đại học tới giờ.
Ông hiểu con trai của mình, tính của nó từ nhỏ không bao giờ nhẫn nhục chịu đựng, mấy năm nay tích góp ủy khuất dưới đáy lòng chỉ sợ có một ngày sẽ bùng nổ, gây nên hậu quả đáng sợ không thể giải quyết bằng tiền.
Trong mắt Cù Tranh Viễn tràn đầy mong đợi và lo lắng.
"Lúc nãy chúng ta đã nói rồi, ba năm này, bố sẽ không cho con một phân tiền, con cũng đừng hòng dựa vào bố để kéo tài nguyên, quậy thành cái gì đều là chuyện của con."
Khuôn mặt của Cù Bình Sinh lãnh đạm nói hết, đổi lấy một cái ôm từ con trai, ông vỗ vỗ mấy cái, nhưng nhanh chóng đẩy ra.
"Được rồi được rồi, đừng làm mấy việc thấy gớm như vậy, nhanh gọi người dọn dẹp trên lầu một chút, nhanh nhanh lên."
Cù Tranh Viễn: "Thật không có chút thành ý nào, có bản lĩnh thì bố tự mình dọn dẹp."
Cù Bình Sinh: "Thành ý của người trưởng thành là thời gian, bố đi tiếp khách, buổi tối về nhà ăn cơm, đừng đến trễ."
"Buổi tối ăn cơm mà giờ bố còn tiếp khách?"
Cù Bình Sinh cười cười hơ hớ: "Bố đi cắt tóc."
"......!Biết rồi ạ, bố đi mau đi, thật phiền quá."
Tầng ba của trung tâm thương mại cỏ đủ loại nhà hàng, quán ăn vặt và đồ uống.
Tạ Mạn ăn ít cơm, ăn lẩu không có lời, nên quyết định chọn nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, Tạ Diễn một tay cầm chặt cây kem ốc quế mới vừa mua, một tay xách theo li trà sữa Tạ Mạn mới vừa mua.
Nhìn dĩa mì xào thịt bò đến 38 tệ, trái tim cậu bắt đầu chảy máu.
"Đắt quá đi, còn không bằng ăn mì xào nhà dì Lý, mười lăm đồng thêm hai quả trứng, còn được thêm rau dưa tùy thích." Tạ Diễn cắn rồm rộp lớp vỏ giòn của kem ốc quế, kem cũng không thể làm vết thương đang rỉ máu của cậu lành lặn nổi.
"Em chẳng có chút tiền đồ nào hết," Tạ Mạn đẩy thực đơn qua, "Muốn ăn cái gì thì gọi, hôm nay không cần tiết kiệm tiền của chị."
Quào.
Ngầu dữ.
Hình như lần cuối cùng ăn một bữa tiệc lớn với Tạ Mạn là hồi sinh nhật cậu.
Tạ Diễn còn nhỏ, nếu tiêu một trăm tệ trở lên đều tính là bữa tiệc lớn.
Cậu lật thực đơn qua lại mấy lần, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của phục vụ, gọi một món rất vừa túi tiền, cơm chiên.
Sau khi phục vụ bưng hai món lên, Tạ Mạn vẫn đang bấm điện thoại, khóe miệng thỉnh thoảng khẽ nhếch.
Biểu cảm này, hiển nhiên không có khả năng cùng khách hàng nói chuyện phiếm.
Tạ Diễn duỗi cổ nhìn sang: "Lại cùng ông chú kia nói chuyện sao, đáng lẽ phải có khoảng cách thế hệ giữa hai người chứ? Tại sao lại có nhiều chuyện để nói vậy??"
"Em thì biết cái gì, à đúng rồi," Tạ Mạn ngẩng đầu nói, "Tối hôm đó gặp mặt không được gọi chú."
Tạ Diễn: "Vậy gọi bằng gì? Anh? Hay là anh rể?
Tạ Mạn thẹn thùng cười: "Đều được hết, đừng gọi chú là được, nghe có vẻ rất già."
Tạ Diễn không nói nên lời: "Vậy em cứ gọi bằng ông đó thì sao? Ông ta vốn dĩ đã rất già!"
"Im miệng! Ăn cơm đi!" Tạ Mạn mắng xong, lại nhìn điện thoại cười, phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành, cành hoa run rẩy( cười đến run cả người).
Tạ Diễn ăn cơm xong, bắt đầu gặm chân gà: "Ăn cơm phải ăn không ngừng nghỉ, dì Lý nói vừa ăn vừa bấm điện thoại không tốt cho tiêu hóa, dễ táo bón, đi ị không ra phân."
"Nè! Đang ăn cơm đó! Em có thấy tởm không!" Tạ Mạn ở dưới chân bàn đạp cậu một cái, liếc mắt nhìn bốn phía, may mà lực chú ý của mọi người không ở trên người bọn họ.
Cô còn chưa kịp bỏ miếng sủi cảo tôm vào miệng, tin nhắn của Cù Bình Sinh lại đến, cô nhanh chóng buông đũa: " Chú của em.....!Anh của em muốn thêm bạn bè với em, chị nói tên Wechat của em cho anh ấy rồi, em đồng ý đi."
Tạ Diễn nhìn cái tên: "Trong mơ tôi tìm em trăm ngàn lần, eo......" Cậu bị mấy chữ ghê tởm này làm cho run rẩy, "Chị nói xem ông ta thích chị như vậy có phải vì chị giống người vợ quá cố của ổng không?"
Tạ Mạn: "......" Đúng là miệng chó không phun được ngà voi.
Sau khi Tạ Diễn xác nhận, đối phương lập tức gửi tới một cái mặt cười.
Đã lớn tuổi rồi, không hiểu ẩn ý của biểu tượng đó, thôi kệ, có thể tha thứ, cậu lễ phép cũng gửi một cái biểu tưởng mỉm cười giống y vậy.
Ông anh này gõ chữ hơn nửa ngày, một tin nhắn cũng không có, Tạ Diễn chờ đến nỗi đầu cũng mọc thêm tóc.
"Có phải cùng người yêu nói chuyện đâu mà còn phải chú ý tìm từ, sửa đi sửa lại cả nửa ngày mà chẳng nhắn được một câu, chị mau mau hỏi ông ấy rốt cuộc muốn nói cái gì."
Tạ Mạn nói "Em đừng vội, anh ấy gõ chữ rất chậm."
Cũng phải thôi, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không gõ được thì viết tay.*
(Bên Trung Quốc có 2 kiểu viết trên điện thoại 1 là gõ pinyin xong rồi hiện ra chữ Hán chỉ cần chọn là xong, hai là vẽ chữ Hán rồi chọn.
Kiểu thứ nhất là kiểu bây giờ người Trung dùng còn kiểu thứ hai ít dùng lắm, cũng ít người biết chỉ có người già họ hay dùng thôi)
Đợi nửa ngày, đối phương gửi tới một cái biểu tượng Hoàng Hậu nương nương nâng chén rượu, quần áo sặc sỡ như con công, và hai chữ lớn hình dáng kì cục, vặn vẹo xoay tròn, đang phát sáng: Xin chào!
......!
Chẳng mấy chốc bên kia lại gửi đến cái biểu tượng cảm xúc khác: vô số bông hoa màu sắc sặc sỡ, bốn ngôi sao lập lòe ở bốn góc,nụ hoa nở rộ và một câu với hiệu ứng diêm dúa chói mắt: Rất vui được gặp bạn!
..................!
Sốc luôn.
Thật khác xa hình tượng tổng tài bá đạo trong suy nghĩ của cậu!
Không thể không nói, Tạ Diễn nảy sinh tò mò với người đàn ông này.
Tò mò ở chỗ ông già ở đẳng cấp này làm thế nào theo đuổi được chị cậu vậy?
Đến tột cùng người đàn ông kia đẹp trai nhiều tiền tới mức nào để có thể che mắt người phụ nữ suốt ngày ôm điện thoại cười ngồi đối diện cậu.
"Chị, cho em xem lịch sử trò chuyện của hai người đi."
"Làm gì?"
"Cho em xem." Tạ Diễn duỗi tay qua cướp, cậu biết mật khẩu máy Tạ Mạn, trực tiếp mở khóa.
Biệt danh cũng đủ khiến người ta thấy chua đến tận răng.
Có điều lúc nói chuyện với Tạ Mạn, Cù Bình Sinh không hay gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc mà là dùng kiểu lời nói vừa chủ động vừa quyết đoán của tổng tài bá đạo.
Ví dụ: Anh đã chọn nhà hàng rồi, tối anh qua đón em;
Ngủ sớm một chút, sáng mai anh gọi điện cho em.
Trái cây anh đã rửa rồi, giờ đang ăn, rất ngọt, anh đã gửi đến công ti em một thùng, nhớ ký nhận;
xxx chiếu phim, em có bằng lòng chừa chút thể diện cho anh không?
Vấn đề ở chỗ Tiểu Diễn cứ giao cho anh.
Ông anh này có tới hai bộ mặt.
Bạn đang đọc bộ truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu, truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu , đọc truyện Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu full , Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu chương mới