Chương 2: Giải thích
Hải Long lúc này mới chợt nhận ra mình ra tay quá ác, liền giải thích:
“ Hahaha là do hắn tự chuốc lấy hậu quả”
Nói xong câu này khiến hắn vô cùng xấu hổ, lấy đá đập vào đầu thì thôi đi bây giờ lại đổ tội cho hắn là ă·n t·rộm, nhưng hắn lại có khả năng diễn suất vô cùng bá đạo, như thật không thể bắt lỗi được hắn.
Đình Hiền lúc này vô cùng khẩn trương vì nếu trong làng sảy ra án mạng thì hắn không biết hẩu quả gì sảy ra nữa, vì trưởng làng ở đây là người vô cung nghiêm khắc, có quy củ, nghĩ lại khuôn mặt của lão khiến hắn lại rùng mình một phát, nghĩ như vậy hắn hành động ngay.
Đình Hiền hoảng hốt nói:
“ Bây giờ chuyện đã sảy ra rồi cứu vãn cũng không kịp nữa, ngươi và ta liền đi tìm người chữa trị cho hắn, nếu không có án mạng thật đấy”
Hải Long trong lòng cũng thầm nghĩ nếu án mạng sảy ra ở đây thì hắn không thoát khỏi là người có liên quan, lại sợ lão trưởng làng vô cùng, hắn cũng đồng ý với ý kiến này của Đình Hiền, lại nói ra:
“ Ngươi và ta liền khiêng tên này tới thầy lang của làng trị thương”
Cả hai kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, Đình Hiền thì cõng hai cái chân của hắn trước hông dẫn đường, Hải Long thì cầm đầu của Thái Đức, mất khoảng nửa nén thì hắn đi tới trước cửa của một ngôi nhà, trông ngôi nhà đơn sơ đạm bạc đậm chất miền quê với nhà lợp mái rơm, tường nhà làm bằng đất và xung quanh ngôi nhà có nhiều chỗ để phơi thảo dược, trong đầu cả 2 cũng không biết được đây là những loại thảo dược gì.
Cả hai đồng thanh gọi;
“ Có ai ở nhà không mau cứu người”
Trong nhà một ông lạo mái tóc bạc phơ, hiển nhiên người này trừng hơn 70 tuổi, trên mặt có chùm râu hầu hết đều là sợi bạc có một vài sợi đen, ông lão vuốt qua vuốt lại, trông mặt vô cùng hiền lành, lão này được mọi người trong làng gọi là Gia Thiết.
Gia Thiết liền nói;
“ Có chuyện gì thì mau vào nhà nói chuyện”
2 thanh niên thấy vậy niên khiêng Thái Đức vào nhà để trị thương, vào tới cửa thì trong nhà lão phảng phất mùi của thảo dược thơm vô cùng,2 người đặt Thái Đức lên một chiếc giường làm bằng gỗ vô cùng đơn giản được đặt trong góc nhà, Đình Hiền liền nói:
“ Lão mau cứu người, nhanh lên còn không kịp bây giờ”
Gia Thiết bình tĩnh nói:
“ Ta không vội ngươi vội cái gì”
Nói như thế nhưng trong lòng ông lão nhìn cái xác này trông vô cung tội nghiệp, lại hiện lên trong tâm ông một niềm cảm thông, ông lão đi ra ngoài tìm kiếm một lúc sau đấy lại bước vào phòng.
“ Đây là thuốc điều trị v·ết t·hương ngoài da, các ngươi giúp ta bôi lên người hắn, sợ thương thế của người này nặng chắc 1 nén nhang nữa mới tỉnh lại”
2 người vội vàng liền hành động, lấy bình thuốc trong tay ông lão liền đổ ra, một mùi hương hăng hắc vô cùng khó ngửi nhưng vì cứu người nên cả 2 nhanh chóng bôi nên người Thái Đức.
Vừa bôi ông lão vừa nói:
“ Các ngươi giải thích mọi chuyện này cho ta thật kĩ càng”
Thấy Gia Thiết hỏi Hải Long liền c·ướp lời trước liền nói:
“ Ta thấy hắn lén la lén nút trước nhà của ta, giống t·rộm c·ắp tâm đồ bất chính chắc chắn không phải hạng tốt lành gì nên ta đánh hắn một trận”
Gia Thiết không phải là kẻ ngu, cả làng ai cũng biết tên này là một tên nghèo kiết xác, lấy tiền đâu ra mà ă·n t·rộm, mà làng này vô cùng hẻo lánh, chắc chắn không có người xa lạ mà vào được làng.
Gia Thiết nói trong giọng có vẻ nghi ngờ:
“ Nhà ngươi có chó mới thèm c·ướp, ai cũng biết nhà người là nghèo nhất làng”
Quả thật Hải Long là một đứa trẻ mồ côi, được trưởng lão thu lại, được cả làng nuôi dưỡng, đến năm hắn 8 tuổi mới thôi, bởi vì nhà nào cũng nghèo không có nhà nào khá giả cả mà người trong làng lại là phàm nhâm bởi vì không có tố chất tu luyện nên cả làng mới lập ra ngôi làng này để sinh sống, mà hắn cũng không biết bố mẹ mình là ai, lai lịch ra sao, mà hắn có một ước mơ tìm ra bố mẹ.
Đình Hiền bây giờ mới ngỡ ra:
“ Sao lúc nãy ta không nghĩ ra được nhỉ”
Hải Long lúc này mới nhận ra mình cũng không thể dấu được nữa bèn kẻ ra mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, cả 2 người lúc này lại thở dài.
Gia Thiết nói:
"Dù sao cũng không cố ý tại sao ngươi haizz”
Đình Hiền mặt mày tái nhợt lại quay sang nhìn Hải Long với nét mặt khủng kh·iếp, thầm nghĩ nếu lúc ấy mình tới trước Thái Đức một bước, đứng trước cửa nhà hắn liệu mình có toàn mạng ở trên đời hay không càng nghĩ càng kinh khủng.
Sau một nén nhang lúc này Thái Đức chớp chớp con mắt đang sưng của mình, hé mắt nhìn ra, sợ bị tên Hải Long quăng cả cục đá vào đầu mình lúc đấy không phải là b·ị t·hương nữa mà là gặp lại ông bà của mình luôn rồi.
Hé mắt tầm 2-3 phút mới thở phào vì mọi chuyện vẫn bình an, mình chưa tổn hại gì cả, liền mở mắt ra, vì mắt hắn đang xưng lên vì vậy mà hắn không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh chỉ thấy 3 bóng hình mập mờ chông mô cùng quỷ dị, liền hét lên.
“ Ông trời tôi mới 10 tuổi, đang trong tuổi trưởng thành mà lỡ lòng nào lại cho tôi c·hết sớm thế này”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền quay sang 3 người nói:
“ Chắc các vị cũng là linh hồn nhỉ, hẳn là các vị muốn kết giao với ta nhưng cũng được thôi vì ta là người khoan dung độ lượng, các vị muốn kết giao với ta phải bao nuôi ta mới được”
Hải Long cùng Đình Hiền không chịu nổi buồn cười, liền phì ra tiếng, lăn ra đất cười bò, trong mắt 2 người chảy ra vài giọt nước mắt, hình như không chịu nổi.
Thấy 2 bóng đang nằm dưới đất phát ra tiếng cười, Thái Đức liền không nhịn được liền hỏi.
“ Các ngươi cười cái gì ?”
Hải Long và cả Đình Hiền lúc này mới lấy được bình tĩnh, không có lời nói của Thái Đức chỉ sợ bọn họ cười đến b·ị t·hương, Hải Long hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói:
“ Ngươi không biết bọn ta sao, Hải Long và Đình Hiền đây”
Hải Long sợ hãi thầm nghĩ nãy mình thực sự ra quá mạnh, mong hắn không bị sao chứ bây giờ hắn mà phát bệnh tâm thần thì mình không biết giải thích ra sao nữa, mà con mất đi một người bạn thân, Thái Đức và Đình Hiền đúng là 3 nhân duyên trời định, nhân duyên ở đây không phải là tình cảm nam nam mà là tình huynh đệ thắm thiết.
Gia cảnh Thái Đức thì không khá giả gì, trong làng này chỉ gọi là đủ sống, mà gia đình hắn thì bố hắn mất sớm bây giờ chỉ còn mẹ ở nhà, hắn là người trụ cột trong gia đình nếu bây giờ mà hắn có mệnh hệ gì thì mẹ hắn phải biết sống sao đây.
Đình Hiền lại có gia cảnh tốt hơn hắn và Thái Đức một chút bởi vì hắn còn cả bố và mẹ, gọi là một gia đình thực sự, bởi vì hắn được bố mẹ hắn yêu thương hết mực, nhưng không đến mức đùm bọc khiến hắn mất đi khả năng sinh tồn của mình chỉ là cơm đủ 3 bữa mà thôi, nhưng như thế cũng tốt hơn hắn cả chục lần.
Thực sự thì 3 bọn hắn cùng tuổi với nhau lên mới dễ kết thân, nhưng lại vô cung thắm thiết, bởi vì bọn hắn sống trong hoàn cảnh không khá giả gì nên trong suy nghĩ bọn hắn luôn hiể chuyện và trưởng thành hơn trong suy nghĩ của nhưng người cùng tuổi, có thể nói bọn hắn mặc dù 10 tuổi nhưng suy nghĩ và xử lí tính huống cứ như 15 tuổi vậy, vậy mới khiến bọn hắn sống được đến giờ này.
#####
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!