Chương 3: Bất Ngờ
Giờ đây Thái Đức mới nhận ra mình còn sống, thầm cảm tạ trời đất, trong mắt lại có vài giọt nước mắt chảy ra, cộng thêm nước mũi khiến hắn thực sự biến thành một đứa trẻ thực sự, cần được bao bọc, hắn khóc rống lên:
“ Hu…hu ..thực sự.. là.. ta.. con sống”
Gia Thiết thấy hắn như thế mới khuyên:
“ Giờ ngươi b·ị t·hương khá nặng nghỉ ngơi 1 ngày mới di chuyển được”
Bây giờ Hải Long mới nói với áy náy:
“ Thực sự là ta có lỗi với ngươi, nhưng mà sự nhầm thôi haha”
Thái Đức giận dữ nói:
“Hiểu nhầm cái rắm, ông có ý tốt rủ ngươi lên núi săn bắt mà chưa kịp nói mà ngươi đánh ta nông nỗi này”
Biết là mình có lỗi trước lên hắn không có ý phản bác mà lại đứng im để hắn nói, hắn thầm nghĩ mình phải thành tâm nhận lỗi mới được, hắn liền quay sang hướng Gia Thiết hỏi:
“ Gia Thiết ông lão có biết phương thuốc nào chữa thương tốt hơn không”
Gia Thiết:
“ Phương thuốc thực sự là có nhưng cần phải lên núi một chuyến, cần 1 cây diệp liên thảo, 1 cây hoa liên hương, 1 cây diêm hoa thảo nhưng 2 cây diệp linh thảo và diêm hoa thảo chúng sống trên lưng chừng núi vô cùng nguy hiểm, nhưng có thể kiếm được chúng thì Thái Đức chỉ cần nghỉ ngơi 1 ngày là có thể hồi phục được hầu hết v·ết t·hương”
Hải Long:
“ Ông không cần nói nữa chỉ cần có phương thuốc là được rồi “
Gia Thiết:
“ Ngươi suy nghĩ kĩ chưa”
Hải Long không chần chừ đáp lại:
“ Rồi”
Gia Thiết thấy thái độ kiên quyết của Hải Long biết là không thể khuyên nhủ hắn được nữa bèn đi vào phòng tìm kiếm một thứ gì đó.
Đình Hiền thấy huynh đệ mình như thế cũng muốn giúp, bèn nói:
“ Huynh đệ chúng ta là người một nhà ta cũng muốn giúp ngươi!”
Hải Long:
“ Cảm ơn ý tốt của ngươi nhưng thực sự lỗi lầm của ta gây lên muốn bù đắp cho hắn, ta tự tìm thuốc trong lòng ta mới không cảm thấy tội lỗi”
Thái Đức chứng kiến được cảnh tưởng này, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp, hắn hận không thể trao thân cho Hải Long chỉ vì lẽ thường không cho phép hắn, nước mắt từ khuôn mặt từ từ trào ra như suối.
Thái Đức:
“Các ngươi thực sự tốt với ta huhu”
Hải Long dở khóc dở cười:
“ Ta chỉ muốn chuộc lỗi thôi có gì mà khóc ghê gớm vậy”
Hải Long quay sang Đình Hiền nói:
“ Nếu coi ta là huynh đệ thì hãy ở lại trông coi hắn và mẹ hắn rùm ta, ta đánh hắn như vầy thì hắn làm sao giúp đỡ được cho mẹ hắn”
Đình Hiền thấy vậy:
“ Thôi được hãy tin ở ta”
Lúc này Gia Thiết từ trong phòng ra, tay cầm một quyển sách vô sạch sẽ, trên sách không có một vết nhàu nào cả, có thể thấy lão vô cùng trân trọng quyển sách trên tay .
Gia Thiết:
“ Đây là quyển sách mà cha ta để lại, ghi lại những kiến thức mà cha ta tích lũy cả một đời, trong đây là các linh thảo và các loại linh dược bao gồm cả nhưng linh thảo mà cần điều chế thuốc, ngươi chỉ cần dựa theo hình dáng thảo dược trong sách mà hái chúng về”
Lão đưa quyển sách cho Hải Long, Hải Long cầm quyển sách lật qua lật lại xem xét, nhưng lật đến trang thứ 2 thì một tiếng xẹt tờ giấy rách ra làm 2 nửa Hải Long lúc này xịt keo cứng ngắt, môi hắn giật giật như bị chích điện, hắn biết đây là quyển sách mà lão vô cùng trân trọng, 1 ý nghĩ trong đầu lóe lên, mắt hướng tới cửa nhà lão, đôi chân lúc này lùi lại lậy đà hắn một mạch chạy vọt ra ngoài chạy thẳng một mạch.
Nhưng hắn vừa chạy thì đằng sau lưng hắn phát lên một tiếng chửi thật to, thật giòn.
“Abcxyz thằng nhãi đừng để ta gặp lại ngươi”
Trong miệng Hải Long lầm bẩm:” có mỗi quyển sách thôi mà căng vậy”
Hải Long biết rằng lúc này lão đang thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà hắn, nhưng hên là hắn lại người mang tâm hồn lạc quan, tích cực, trong sáng hắn thầm nghĩ.
“Lão hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn, thì phải cảm ơn lão tại sao phải có những suy nghĩ tiêu cực vậy nhỉ”
Không biết từ bao lâu mà hắn đang ở dưới chân núi, hắn bèn theo con đường mòn mà người dân trong làng làm ra để lên hái thảo dược và săn bắt thú để kiếm sống và nuôi gia đình của mình.
Hắn vừa đi đọc vừa đọc quyển sách, hắn có khả năng đọc nhờ một phần vào khả năng ghi nhớ siêu phàm, chỉ cần học qua là nhớ, có lẽ đây là năng lực khiến tự hào nhất, mà năng lực này có từ đâu thì hắn cũng không biết, hắn biết được chữ là do phần lớn nhờ vào sự dạy dỗ của trưởng làng, bởi vì lão là người biết chữ duy nhất trong làng, mà lão không có con coi hắn như là con ruột của mình mà dạy dỗ vô cùng tận tình, mà hắn vô cùng biết ơn bởi vì không có lão nuôi nấng thì mình không có ngày hôm nay.
Trong vừa đi vừa đọc không biết lúc nào mà hắn đã tới lưng chừng núi mà lão Gia thiết nói, nhìn xung quanh cây cối chìm vào một vẻ vô cùng tĩnh mịch, thường thì lúc này chim chóc và các linh thú vô cùng thân thiệt điên cuồng thi nhau phát ra những tiếng kêu, mà bây giờ lại im lặng đến kì lạ, khiến hắn vô cùng đề phòng.
Từ lúc hắn sinh ra cho đến bây giờ hắn chưa được nhìn thấy linh thú hay yêu thú, ma thú vô cùng hung dữ nào cả, không biết có phải nơi hắn đang ở có phải là nơi đặc biệt hay không khiến cho bọn yêu thú không thể tiến vào, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trẻ con của hắn thôi, bí mật đằng sau thì hắn cũng không thể nào biết được mà hắn cũng không muốn biết.
Bây giờ chỉ thấy hình của hắn do điên cuồng do tìm thảo dược, đi loanh quanh mãi không thấy tiến triển gì, nhưng ông trời không bất công cho một ai cả, hắn may mắn lại tìm thấy 1 cây có hoa quả vô cùng hấp dẫn và có thể ăn được, hắn biết quả này có thể ăn được vì hắn nhìn thấy xung quanh có hạt quả và vỏ quả chắc hẳn là đám linh thú và các phàm thú khu núi này ăn.
Từ sáng tới bây giờ chắc hẳn là đang giữa trưa mà hắn chưa có gì để vào bụng cả, nhưng cũng vì bụng hắn đói nên từ sáng tới giờ hắn gặp không biết nào bao nhiêu chuyện xui xẻo, nhưng nghĩ thế mà hắn cũng không muốn để bụng đói, hắn nhanh nhẹn liền leo lên cái cây, tay liền chụp lấy vài quả lại cho vào áo, hắn không thể chịu được sự hấp dẫn của quả này nữa, hắn cắn một miếng, khôn biết có phải vì đói hay không mà hắn thầm nhủ rằng đây là quả ngon mà hắn từng ăn.
Ăn được một lúc thì hắn lại tiếp tục hành trình của mình, dựa theo phán đoán của hắn cứ đi theo lối mòn này chắc chắn tìm được linh thảo.
Nhưng mà có phải hắn đen hay không mà tìm mãi cũng không thấy kết quả gì, chỉ thấy được 1 linh thú hình dáng giống 1 con thỏ trông vô vùng vô hại, bây giờ cũng đã tầm chiều rồi mà chưa có gì ăn cứ ăn hoa quả như thế này cũng không phải là cách, hắn quyết định bắt con thỏ này cho vào bụng.
Cứ tưởng con thỏ này dễ ăn, đuổi bắn một lúc hắn mệt, ngồi luôn xuống đất thở dốc:
“ Hừ .. mẹ ..con thỏ… c·hết tiệt đừng để lão tử bắt được mi”
Vừa thở vừa chửi lại càng thêm mệt, nên hắn quyết định ngồi nghỉ, lúc này hắn mới phát hiện ra xung quanh có mùi của linh thảo phảng phất qua mũi, hắn ngửi ngửi lần theo mùi này, thật may mắn hắn phát hiện 3 cây linh thảo, hắn thầm nghĩ:
“ A.. thật may mắn có ông bà phù hộ, thật không uổng công lão tử tìm nãy giờ”
Thật không uổng công hắn vừa tìm vừa đọc sách, khiến hắn thuộc hầu hết các loại thảo mộc và linh thảo trong sách nên khi hắn phát hiện ra 3 cây liền nhận ra tên của chúng, lần lượt là 1 cây hoa liên hương 1 cây định liên hương và 1 cây diệp hoa thảo, mà diệp hoa thảo là họ hàng xa của diệp linh thảo, hắn biết chắc là diệp linh thảo chỉ xung quanh đây mà thôi.
###
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!