Biểu tình trên mặt hắn kinh khủng như vậy, dường như gặp kẻ thù giết cha, làm lão đại phu sợ đến run rẩy lần nữa, vừa kêu "Tha mạng" vừa run.
Luyện Thiên Sương lại không để ý đến, chỉ xoay người nhảy ra cửa sổ, thật sự đến vô tung đi vô ảnh(đi, đến nhanh nhẹn).
Trên đường về, hắn tự nhiên lại miên man suy nghĩ chuyển rất nhiều ý niệm trong đầu. Một hồi cảm thấy mình trúng độc rất nặng, nên đi tìm một chỗ chờ chết; một hồi lại cảm thấy tất cả đều là lỗi của Lăng Phi, hẳn là một kiếm chém chết tên kia...
5
Khi đến phòng ốc bên thôn, trời đã tối.
Luyện Thiên Sương đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Lăng Phi ngồi ở đầu giường, đang đi theo bò tới bò lui Lăng tiểu quai ngoạn. Một lớn một nhỏ đều đang hứng hở ngoạn, nghe tiếng mở cửa cùng lúc quay đầu lại, ngốc hồ hồ hướng hắn cười.
...Thật là ngốc không giới hạn rồi.
Nhưng Luyện Thiên Sương khăng khăng đứng nghiêm ở đó, như khí lực toàn thân đều bị hút khô, ngực nổi lên âm ấm tình cảm, trong chốc lát không thể động đậy.
Rõ ràng là nụ cười bình thương nhất.
Nhưng trong nháy mắt đó, đáy lòng của hắn khắc đầy thân ảnh của Lăng Phi, lại giãy dụa không ra.
Hắn thích hắn.
16
Cho dù có nhiều viện cớ hơn nữa, cũng không có biện pháp lừa mình dối người rồi.
Luyện Thiên Sương giơ tay lên xoa xoa thái dương, mí mắt nhảy không ngừng, đáy lòng phát ra từng đợt run rẩy, xốp xốp mềm nhũn, nói không nên lời là tư vị gì.
Đáng giận như vậy.
Giận mình tự dưng thích cái tên kia, cả đời lẫy lừng đầu bị hủy. Đồng thời nhưng lại không quản được hai mắt của mình, không ngừng mà nhìn hướng Lăng Phi, kìm lòng không đấu muốn nhếch môi cười.
1
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn cắn răng một cái, oán hận mắng: "Đồ ngu!"
Lăng Phi bị hắn dọa không nhẹ, vội hỏi: "Tiểu xà, người làm sao vậy?"
"Không có gì" Luyện Thiên Sương khoát khoát tay, sắc mặt vẫn cổ quái, bộ dáng yếu tiếu bất tiếu(muốn cười nhưng không cười): "Ta đang chửi mình không có mắt."
"A?" Lăng Phi không hiểu.
Luyện Thiên Sương cũng không giải thích, cứ như vậy sãi bước đi tới, kéo tay Lăng Phi liền đi ra ngoài. "Đi với ta tới một chỗ."
"Di?" Lăng Phi vội vã đem Lăng tiểu quai ôm lấy, hỏi, "Đi nơi nào?"
"Đến rồi sẽ biết."
Hắn là xà yêu Luyện Thiên Sương.
Kiêu ngạo tự phụ, vô địch thiên hạ Luyện Thiên Sương.
Hắn ngay cả núi đao biển lửa còn không sợ, chẳng lẽ sợ mình thích ai sao?
Cho nên sau khi Luyện Thiên Sương lôi kéo Lăng Phi ra cửa, hất tay áo một cái, thi pháp, trực tiếp đem người mang tới yêu giới.
Đầu tiên bọn họ đi hồ yêu cư Tử Vân sơn, Luyện Thiên Sương quen cửa quen nẻo tìm được một huy.ệt động trong đó, một kiếm chém rách ngoài động kết giới, lôi Lăng Phi thẳng xong vào, không để ý tới tiếng kêu sợ hãi của yêu mị nử tử bên trong, mặt không đổi sắc nói:"Đây là Hồ tộc Hồ Tam Nương, bốn trăm năm trước thích ta, đã từng đối với ta hạ mị dược."
"A..."
Không đợi Lăng Phi phản ứng kịp, bọn họ lại mã bất đình đề(đi không dừng bước) đi sào huyệt nhện tinh, tùy tiện đánh hư nóc nhà người ta, từ trên trời rơi xuống, sau đó Luyện Thiên Sương chỉ vào nử tử xinh đẹp tuyệt trần ngồi đối diện gương trang điểm tiếp tục nói:"Đây là nhện tinh Trân Nhu, ba trăm năm trước quấn lấy ta không tha, nói cái gì cuộc đời này trừ phi là ta không lấy chồng."
"Nha..."
Bọn họ tiếp tục đi đến thủy phủ cá chép tinh, đem hồ nước yên tĩnh thành bọt nước văng khắp nơi.
Bạn đang đọc bộ truyện Khẩu Thị Tâm Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khẩu Thị Tâm Phi, truyện Khẩu Thị Tâm Phi , đọc truyện Khẩu Thị Tâm Phi full , Khẩu Thị Tâm Phi full , Khẩu Thị Tâm Phi chương mới