Nhìn biểu cảm không biết xấu hổ mà tự hào của Cung Húc, Diệp Oản Oản đau đầu nhéo nhéo mi tâm: "Chuyện này tôi sẽ xử lý, hai cậu không cần lo lắng."
Nghe vậy, Lạc Thần mới thoáng yên tâm.
Dù sao chuyện này cũng do cậu ta gây nên...
Diệp Oản Oản nhìn về phía Lạc Thần: "Lạc Thần, cảnh quay hôm nay của cậu là sao vậy? Đạo diễn mới nói với tôi, hai ngày nay cậu tiến độ của cậu không thuận lợi."
Lạc Thần rũ mắt: "Anh Diệp, xin lỗi anh. Cảnh diễn của em và Mạnh Tiểu Nhu xảy ra vấn đề, em không thể nhập tâm vào cảnh yêu đương, em đã bắt chước rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nhập cảm xúc..."
Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm, vừa rồi đạo diễn có cho cô xem những cảnh NG của Lạc Thần, vấn đề quả thật hơi lớn.
Bộ phim này Lạc Thần hiểu rất rõ, cô cho rằng sẽ không có vấn đề, ai ngờ lại xảy ra chuyện chỗ đó.
Thiếu niên hai mươi mấy tuổi, vì sao không thể diễn cảnh tình yêu?
Cho dù không nhập vai hoàn hảo, cũng không nên diễn tệ như thế chứ...
Cung Húc nói thầm: "Thật vô dụng, cảnh diễn đơn giản như vậy cũng diễn không xong!"
Khóe miệng Đông Tử hơi run rẩy. Anh Húc, lúc này anh nên ít nói vài câu đi, anh cũng không biết xấu hổ mà nói người ta diễn kém à?
Diệp Oản Oản trầm ngâm thật lâu, Lạc Thần vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh.
Một lát sau, cô đứng lên, cởϊ áσ khoác ra, nói: "Thế này đi, cậu lại đây, chúng ta tập diễn."
"Tập diễn..." Lạc Thần ngẩn người.
Muốn tập diễn thế nào?
"Tôi diễn vai Mạnh Tiểu Nhu, cậu diễn với tôi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Cung Húc trừng mắt: "Mạnh Tiểu Nhu không phải con gái à?"
Cung Húc: "Anh Diệp, anh muốn diễn vai một cô gái?"
Diệp Oản Oản: "Có vấn đề hả?"
"Không... Không không..." Cung Húc vội xua tay, cười nịnh nọt, "Anh Diệp nói cái gì thì chính là cái đó!"
Diễn tập quả thật không có gì thú vị, Cung Húc buồn chán ngồi xuống sofa ở đối diện.
"Bắt đầu đi!" Diệp Oản Oản tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lạc Thần.
Sau khi cởϊ áσ khoác, trên người Diệp Oản Oản đang mặc áo lông màu xám, kết hợp với sơ mi trắng, mái tóc màu nâu thoạt nhìn trông vô cùng mềm mại.
"Hả, được..." Lạc Thần sửng sốt một chút mới kịp phản ứng.
Diệp Oản Oản nhắm mắt lại.
Ba giây sau, lần nữa mở mắt ra, đôi mắt luôn bình đạm kia đã thay đổi.
Dịu dàng như dòng nước mùa xuân có thể hòa tan người khác, tựa như người trước mặt là toàn bộ thế giới và tín ngưỡng của nàng...
"A... A Thần..." Biểu cảm của thiếu nữ vừa ngại ngùng, vừa khẩn trương bất an, có khả năng giây tiếp theo sẽ lùi bước, nhưng lại giống như có thể dũng cảm vì hắn trả giá tất cả, cuối cùng, ánh mắt nàng trở nên kiên định: "Ta thích ngươi..."
Lạc Thần chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng, hai gò má trắng nõn từ từ ửng đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong đầu cậu ấy đột nhiên hiện lên hình ảnh năm mình mười sáu tuổi, lần đầu được một cô gái tỏ tình, lúc đó cậu ấy luống cuống tay chân, không biết nên làm gì mới phải.
Không ai chú ý, hiện trường còn có người đỏ mặt hơn cả Lạc Thần.
Cung Húc vốn đang nhàm chán chống cằm, kết quả sau khi thấy Diệp Bạch diễn Thanh Thanh tỏ tình Lâm Lạc Trần, cả người cậu ta cứ như bị lửa thiêu vậy.
Rõ ràng là đàn ông, rõ ràng vẫn hình tượng đó, thậm chí giọng nói cũng của đàn ông, chỉ có ánh mắt biến hóa mà thôi, nhưng lại khiến cậu ta cảm thấy như đổi xác...
Thật... Thật đáng yêu!!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!